Khi bi kịch ập đến, mọi người và mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên tồi tệ. Nhất là khi bi kịch ấy do chính con người gây ra, như sự kiện kinh hoàng ngày 11 tháng 9 năm 2001. Nhưng điều đặc biệt là: khi mọi thứ đều tối tăm thì ánh sáng càng được thấy rõ và càng chiếu soi rực rỡ. Với nhiều chuyến bay buộc phải chuyển hướng giữa chừng do sự kiện kinh hoàng đó, người dân Gander – New Foundland chính là ánh sáng rực rỡ cho mọi người.
Sau đây là lời tường thuật của một tiếp viên trên chuyến bay Delta 15, vào ngày 11 tháng 9 năm 2001.
Vào sáng thứ ba, ngày 11 tháng 9, chúng tôi cách Frankfurt khoảng 5 giờ đồng hồ, đang bay qua Bắc Đại Tây Dương.
Đột nhiên, tôi được yêu cầu đến buồng lái ngay lập tức để gặp cơ trưởng. Ngay khi tới đó, tôi nhận thấy cả phi hành đoàn đều căng thẳng. Cơ trưởng đưa cho tôi một tin nhắn từ trụ sở chính Delta ở Atlanta: tất cả các đường bay đi qua lục địa Hoa Kỳ đều đóng cửa. Hạ cánh càng sớm càng tốt tại sân bay gần nhất.
Không ai nói một lời về ý nghĩa của chuyện này. Chúng tôi biết đây là tình huống nghiêm trọng và cần nhanh chóng tìm ra nơi hạ cánh. Cơ trưởng xác định sân bay gần nhất nằm ở 400 dặm đằng sau chúng tôi, ở Gander, New Foundland.
Ông yêu cầu bộ điều khiển giao thông Canada phê duyệt thay đổi tuyến đường và đã được phê duyệt ngay lập tức mà không có bất kỳ câu hỏi nào. Sau đó, chúng tôi phát hiện lý do họ không hề do dự phê duyệt yêu cầu này.
Trong khi phi hành đoàn chuẩn bị hạ cánh, một tin nhắn khác đến từ Atlanta cho biết về những hoạt động khủng bố ở khu vực New York. Vài phút sau, chúng tôi có tin về vụ không tặc.
Chúng tôi quyết định NÓI DỐI hành khách khi vẫn còn ở trên không. Chúng tôi nói rằng máy bay có vấn đề phụ tùng đơn giản nên cần hạ cánh tại sân bay gần nhất ở Gander, New Foundland để kiểm tra.
Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh ở Gander. Có rất nhiều hành khách cằn nhằn, nhưng chẳng có gì mới lạ! Bốn mươi phút sau, chúng tôi đáp xuống Gander. Giờ địa phương tại Gander là 12:30 PM, 11:00 AM ở Hoa Kỳ.
Đã có khoảng 20 máy bay khác từ khắp nơi trên thế giới đã phải vòng lại với cùng một hành trình giống chúng tôi.
Sau khi chúng tôi hạ cánh, cơ trưởng thông báo: “Thưa quý bà và quý ông, chắc các bạn đang tự hỏi liệu tất cả những chiếc máy bay xung quanh chúng ta đều có vấn đề về phụ tùng như chúng ta. Sự thật là chúng ta ở đây vì một lý do khác.”
Sau đó, ông tiếp tục giải thích một chút về tình hình ở Hoa Kỳ. Có những tiếng thở hổn hển và ánh mắt hoài nghi. Cơ trưởng thông báo cho hành khách rằng Trạm kiểm soát mặt đất ở Gander khuyên chúng tôi ở lại.
Chính phủ Canada chịu trách nhiệm về tình hình của chúng tôi và không ai được phép xuống máy bay. Không ai trên mặt đất được phép đến gần bất kỳ máy bay nào. Chỉ có cảnh sát sân bay sẽ tuần tra định kỳ xung quanh, quan sát máy bay của chúng tôi và đi đến chiếc kế tiếp.
Trong một giờ sau, thêm nhiều máy bay đã hạ cánh và Gander cuối cùng có 53 máy bay từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có 27 máy bay thương mại của Mỹ.
Trong khi đó, những mẩu tin bắt đầu xuất hiện trên đài phát thanh: máy bay đã đâm thẳng vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và vào Lầu Năm Góc ở DC.
Mọi người cố gắng sử dụng điện thoại di động, nhưng không thể kết nối vì hệ thống di động ở Canada khác Mỹ. Một số người gọi được, nhưng máy chỉ chuyển đến tổng đài viên ở Canada, họ nói rằng các đường dây đến Hoa Kỳ đều đã bị chặn hoặc bị kẹt.
Vào buổi tối, tin tức cho biết rằng tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới đã sụp đổ và vụ không tặc thứ tư đã diễn ra. Đến giờ, cả tinh thần và thể chất của hành khách đã hoàn toàn kiệt quệ, chưa kể nỗi sợ hãi bao trùm, mọi người đều bình tĩnh đến kinh ngạc.
Chỉ cần nhìn ra cửa sổ để thấy 52 chiếc máy bay khác bị mắc kẹt, chúng tôi biết rằng mình không phải là người duy nhất lâm vào tình trạng khó khăn này.
Trước đó chúng tôi đã được thông báo rằng mọi người sẽ được phép rời khỏi máy bay cùng một lúc. Lúc 6 giờ tối, sân bay Gander cho biết lượt xuống máy bay của chúng tôi là 11 giờ sáng hôm sau.
Hành khách không hài lòng, nhưng họ chỉ cam chịu tin tức này mà không càm ràm và bắt đầu chuẩn bị qua đêm trên máy bay.
Gander hứa với chúng tôi sẽ chăm sóc y tế (nếu cần), cung cấp nước và dịch vụ vệ sinh.
Và họ đã làm trọn lời hứa.
May mắn thay, chúng tôi không có tình huống y tế nào đáng lo ngại. Có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần. Họ chăm sóc cô ấy thật sự rất tốt. Đêm trôi qua không có sự cố nào, mặc dù đương nhiên giấc ngủ của hành khách không hề thoải mái.
Khoảng 10:30 sáng ngày 12, một đoàn xe buýt trường học xuất hiện. Chúng tôi xuống máy bay và được đưa đến nhà ga, tại đó chúng tôi đi qua trạm kiểm soát Nhập cảnh và Hải quan, sau đó phải đăng ký với Hội Chữ thập đỏ.
Sau đó, phi hành đoàn tách khỏi hành khách và được đưa lên xe đi đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách sẽ đi đâu. Thị trấn Gander có dân số 10,400 người, và họ có đến khoảng 10,500 hành khách phải chăm sóc từ tất cả máy bay đáp xuống Gander!
Họ yêu cầu chúng tôi yên tâm thư giãn tại khách sạn và sẽ liên lạc khi các sân bay Mỹ mở cửa trở lại, nhưng sẽ không nhanh chóng.
Khi đến khách sạn và bật TV, chúng tôi biết rằng bọn khủng bố đã dừng lại, 24 giờ sau khi mọi thứ bắt đầu.
Chúng tôi có nhiều thời gian để phát hiện rằng người dân Gander cực kỳ thân thiện. Họ gọi chúng tôi là “người máy bay”. Chúng tôi tận hưởng lòng hiếu khách của họ, khám phá thị trấn Gander và đã có khoảng thời gian khá vui vẻ.
Hai ngày sau, chúng tôi nhận được cuộc gọi và được đưa trở lại sân bay Gander. Chúng tôi được đoàn tụ với hành khách và tìm hiểu những gì họ đã làm trong hai ngày qua.
Điều đó thật không thể tin được.
Gander và tất cả những nơi lân cận (trong bán kính khoảng 75km) đã đóng cửa mọi trường trung học, phòng họp, nhà nghỉ và mọi địa điểm hội tụ văn hoá lớn. Họ chuyển đổi tất cả các cơ sở này thành khu vực lưu trú cho tất cả những du khách đang bị mắc kẹt.
Một số nơi được chuẩn bị giường, nơi khác có chiếu, túi ngủ và gối.
Họ yêu cầu TẤT CẢ các học sinh trung học tình nguyện dành thời gian chăm sóc các vị khách.
218 hành khách của chúng tôi đã dừng chân tại thị trấn Lewisporte, cách Gander khoảng 45km, tại đó họ được đưa vào một trường trung học. Nếu có phụ nữ nào muốn ở trong cơ sở dành riêng cho phụ nữ, họ cũng được sắp xếp như ý muốn.
Gia đình được ở cùng nhau. Tất cả hành khách cao tuổi được đưa đến nhà dân.
Còn bà bầu trẻ? Cô được đưa vào một nhà dân ngay bên kia đường sau khi được kiểm tra tại cơ sở Chăm sóc khẩn cấp 24 giờ. Có một nha sĩ và cả y tá nam nữ vẫn túc trục cùng mọi người trong suốt thời gian đó.
Mỗi người được gọi điện thoại và email đến Hoa Kỳ cũng như toàn thế giới mỗi ngày một lần. Vào ban ngày, hành khách được đi “thăm quan”.
Một số người đã đi du thuyền trên hồ và bến cảng. Một số khác thì lang thang trong các khu rừng.
Các tiệm bánh địa phương vẫn luôn mở để làm bánh mì tươi cho khách.
Thức ăn được mọi cư dân chuẩn bị và mang đến các trường học. Mọi người được đưa đến nhà hàng tùy chọn và thưởng thức những bữa ăn tuyệt vời. Mọi người còn được hỗ trợ giặt quần áo, vì hành lý vẫn còn trên máy bay.
Nói cách khác, mọi nhu cầu của hành khách bị mắc kẹt đều được đáp ứng.
Hành khách đã khóc khi kể cho chúng tôi những chuyện này. Cuối cùng, khi có thông báo rằng các sân bay Hoa Kỳ đã mở cửa trở lại, họ đã được đưa đến sân bay đúng giờ và không một hành khách nào mất tích hoặc trễ giờ. Hội Chữ thập đỏ địa phương nắm tất cả các thông tin về nơi ở của mỗi hành khách, biết họ phải đi máy bay nào và vào lúc mấy giờ. Mọi thứ phối hợp thật nhịp nhàng.
Thật không thể tin được, thật tuyệt vời.
Khi lên máy bay, mọi người đều biết tên nhau. Họ nói chuyện về thời gian ở lại thị trấn này, rằng họ đã được đối xử tử tế như thế nào. Chuyến bay trở về Atlanta của chúng tôi trông giống như một bữa tiệc bay. Cả phi hành đoàn đều ngạc nhiên về hành khách của mình. Điều đó thật lạ thường.
Hành khách vô cùng thân thiết, họ gọi nhau bằng tên, trao đổi số điện thoại, địa chỉ và email với nhau.
Và rồi một điều rất bất thường đã xảy ra.
Một hành khách đã hỏi tôi liệu anh ấy có thể thông báo qua hệ thống PA không. Chúng tôi chưa bao giờ cho phép điều đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi nói “tất nhiên” và đưa mic cho anh ta. Anh nhắc nhở mọi người về những gì họ vừa trải qua trong những ngày qua.
Anh nhắc nhở về lòng hiếu khách của những người hoàn toàn xa lạ dành cho họ.
Anh muốn làm gì đó để đáp lại những người dân tốt bụng tại Lewisporte.
Anh cho biết anh sẽ thành lập Quỹ Ủy Thác DELTA 15 (số hiệu chuyến bay của chúng tôi). Mục đích của quỹ này là trao học bổng đại học cho các học sinh trung học của Lewisporte.
Anh kêu gọi mọi người cùng quyên góp. Khi tờ giấy hứa quyên góp đầy kín với số tiền, tên, số điện thoại và địa chỉ, tổng số tiền lên đến hơn 14.000 đô-la!
“Một quý ông – MD từ Virginia – hứa sẽ thu thập các khoản quyên góp và thực hiện công việc hành chính với học bổng. Ông cũng sẽ chuyển tiếp đề xuất này đến Delta Corporate và kêu gọi họ quyên góp”.
Khi tôi viết bài viết này, quỹ tín thác đã lên đến hơn 1,5 triệu đô-la, đã hỗ trợ 134 sinh viên học đại học.
“Tôi chia sẻ câu chuyện này vì chúng ta cần những câu chuyện tuyệt vời ngay bây giờ. Tôi được tiếp thêm một chút hy vọng vì biết rằng đâu đó vẫn tồn tại những con người vô cùng tử tế với những khách lạ vô tình “rơi” vào vùng đất của họ.
Câu chuyện nhắc nhở tôi rằng trên thế giới này còn biết bao điều tốt đẹp.
Mặc cho mọi điều mục nát đang diễn ra trong thế giới ngày nay, câu chuyện này khẳng định rằng thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt, và khi mọi thứ trở nên tồi tệ, lòng tốt sẽ vượt lên và mang đến hy vọng.
—
Nguồn: www.luminstory.org
Hồng Nhạn dịch