Trầm cảm là gì?

Mọi người đôi khi cảm thấy buồn. Nhưng những cảm giác này thường ngắn ngủi và vượt qua trong vòng một vài ngày. Khi bạn bị trầm cảm, nó ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, các chức năng vận hành, và gây đau đớn cho cả bạn và những người quan tâm đến bạn. Trầm cảm là một bệnh thông thường nhưng nghiêm trọng. 

Mọi người đôi khi cảm thấy buồn. Nhưng những cảm giác này thường ngắn ngủi và vượt qua trong vòng một vài ngày. Khi bạn bị trầm cảm, nó ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, các chức năng vận hành, và gây đau đớn cho cả bạn và những người quan tâm đến bạn. Trầm cảm là một bệnh thông thường nhưng nghiêm trọng. 

Nhiều người bị bệnh trầm cảm không bao giờ tìm cách điều trị. Nhưng phần lớn, thậm chí những người có suy thoái nghiêm trọng nhất, có thể bình phục lại tốt hơn với những trị liệu.

Một số hình thức rối loạn trầm cảm. 

Rối loạn trầm cảm chủ yếu (Major depressive disorder) triệu chứng nặng, ảnh hưởng đến khả năng làm việc, ngủ, học tập, ăn, và tận hưởng cuộc sống.

Rối loạn tâm trạng chán nản (Persistent depressive disorder – PDD) dai dẳng kéo dài trong ít nhất 2 năm. Một người được chẩn đoán mắc chứng rối loạn trầm cảm dai dẳng có thể có các giai đoạn trầm cảm nặng cùng với thời gian các triệu chứng ít nghiêm trọng, nhưng các triệu chứng phải kéo dài trong 2 năm. 

Một số hình thức của bệnh trầm cảm là hơi khác nhau, hoặc họ có thể phát triển trong những trường hợp đặc biệt.

Trầm cảm tâm thần, xảy ra khi một người có trầm cảm nặng, cộng với một số hình thức rối loạn tâm thần, chẳng hạn như có làm ảnh hưởng đến niềm tin sai lệch hoặc méo mó với thực tế, hoặc nghe hoặc nhìn thấy những điều gây bấn loạn mà những người khác không thể nghe hoặc nhìn thấy. 

Trầm cảm sau sinh, đó là nghiêm trọng hơn nhiều so với “baby blues” (trạng thái ủ rủ) kinh nghiệm mà nhiều phụ nữ sau khi sinh, khi nội tiết tố và những thay đổi về thể chất và trách nhiệm mới của chăm sóc cho một trẻ sơ sinh có thể được áp đảo. Người ta ước tính rằng 10 đến 15 phần trăm phụ nữ bị trầm cảm sau khi sinh sau khi sinh. 

Rối loạn tình cảm theo mùa (SAD), được đặc trưng bởi sự khởi đầu của bệnh trầm cảm trong suốt những tháng mùa đông, khi có ánh sáng mặt trời tự nhiên ít hơn. Các trầm cảm nói chung gia tăng vào mùa xuân và mùa hè. SAD có thể được điều trị hiệu quả với liệu pháp ánh sáng, nhưng gần một nửa trong số những người có SAD không phục hồi tốt với chỉ liệu pháp ánh sáng. 

Rối loạn lưỡng cực, còn được gọi là bệnh hưng-trầm cảm, không phải là phổ biến như trầm cảm hoặc rối loạn trầm cảm dai dẳng. Rối loạn lưỡng cực được đặc trưng bởi chu kì thay đổi, từ tâm trạng lên thật cao (hưng cảm) xuống mức thấp cực kỳ (trầm cảm). 

Nguyên nhân 

Có nhiều khả năng, trầm cảm là do sự kết hợp của yếu tố di truyền, sinh học, môi trường và tâm lý.

Bệnh trầm cảm là rối loạn của não bộ. Công nghệ hình ảnh não, chẳng hạn như hình ảnh cộng hưởng từ (MRI), đã chỉ ra rằng não bộ của những người bị trầm cảm nhìn khác hơn so với những người không bị trầm cảm. Các bộ phận của não liên quan đến tâm trạng, suy nghĩ, giấc ngủ, ăn không ngon, và hành vi xuất hiện khác nhau. Tuy nhiên, những hình ảnh này không tiết lộ lý do tại sao trầm cảm đã xảy ra. Họ cũng không thể được sử dụng để chẩn đoán trầm cảm. 

Một số loại trầm cảm có xu hướng trong gia đình. Tuy nhiên, trầm cảm cũng có thể xảy ra ở những người không có lịch sử gia đình có bệnh trầm cảm. Các nhà khoa học đang nghiên cứu các gen nhất định có thể làm cho một số người dễ bị trầm cảm. Một số nghiên cứu di truyền học cho thấy rằng nguy cơ trầm cảm là kết quả của sự ảnh hưởng của một số gen hoạt động cùng với môi trường hoặc các yếu tố khác. Ngoài ra, chấn thương tâm lý như, mất một người thân yêu, một mối quan hệ khó khăn, hoặc bất kỳ tình huống căng thẳng có thể gây ra một giai đoạn trầm cảm. Giai đoạn trầm cảm có thể xảy ra có hoặc không có sự kích thích rõ ràng.

Các dấu hiệu và triệu chứng

“Tôi thực sự gặp khó khăn để ra khỏi giường vào buổi sáng. Tôi chỉ muốn giấu dưới tấm chăn và không nói chuyện với bất cứ ai. Tôi không muốn ăn, tôi sụt cân rất nhiều, và mất đi niềm vui. Tôi rất thường xuyên mệt mỏi, và không ngủ ngon vào ban đêm. Nhưng tôi biết tôi phải tiếp tục đi làm bởi vì tôi có một công việc. Cảm giác như không thể làm gì, như không có gì được thay đổi hoặc trở nên tốt hơn.”

Những người bị bệnh trầm cảm, tuy không phải tất cả, có các triệu chứng tương tự như trên. Mức độ nghiêm trọng, tần số, và thời gian của các triệu chứng khác nhau tùy thuộc vào từng cá nhân và bệnh tật đặc biệt của mình. 

  • Dai dẳng buồn, lo lắng, hoặc cảm giác “trống rỗng”
  • Cảm giác tuyệt vọng hay bi quan 
  • Cảm giác tội lỗi, vô dụng, hoặc bất lực 
  • Dễ bị kích thích, bồn chồn 
  • Mất quan tâm trong hoạt động hoặc sở thích đã từng ham thích, bao gồm cả quan hệ tình dục 
  • Mệt mỏi và giảm năng lượng
  • Khó tập trung, ghi nhớ chi tiết, và ra quyết định 
  • Mất ngủ, tỉnh táo vào buổi sáng sớm hoặc ngủ quá nhiều 
  • Ăn quá nhiều, hoặc mất cảm giác ngon miệng 
  • Ý nghĩ tự tử, tự tử 
  • Đau nhức hoặc đau đầu, đau bụng, hoặc các vấn đề tiêu hóa không dễ dàng ngay cả với điều trị. 

Chẩn đoán 

Trầm cảm, thậm chí các trường hợp nghiêm trọng nhất, có thể được điều trị hiệu quả. Bước đầu tiên để nhận được điều trị thích hợp là đến một bác sĩ hoặc chuyên gia sức khỏe tâm thần. Một số loại thuốc, và một số bệnh như virus hoặc rối loạn tuyến giáp, có thể gây ra các triệu chứng giống như bệnh trầm cảm. Một bác sĩ có thể loại trừ những khả năng này bằng cách làm một bài kiểm tra kỳ thi, phỏng vấn, và qua thí nghiệm vật lý. Nếu bác sĩ không tìm thấy các yếu tố y khoa có thể gây ra trầm cảm, bước tiếp theo là đánh giá tâm lý. 

Bác sĩ có thể giới thiệu bạn đến một chuyên gia sức khỏe tâm thần, những người cần thảo luận với bạn bất kỳ tiền sử gia đình của bệnh trầm cảm hoặc rối loạn tâm thần khác, và có được một lịch sử đầy đủ các triệu chứng của bạn. Bạn nên thảo luận khi các triệu chứng bắt đầu, chúng đã kéo dài bao lâu, mức độ nghiêm trọng, và liệu chúng đã có xảy ra trước đây, và nếu như vậy, làm thế nào được điều trị. Các chuyên gia sức khỏe tâm thần cũng có thể hỏi nếu bạn đang sử dụng rượu hoặc ma túy, và nếu bạn đang nghĩ về cái chết hoặc tự sát. 

Các bệnh khác có thể xảy đến trước trầm cảm, và khiến gây ra nó, hoặc là hậu quả của nó. Tuy nhiên, trầm cảm và các bệnh khác tương tác khác nhau ở những người khác nhau. Trong mọi trường hợp, bệnh xảy ra đồng thời cần phải được chẩn đoán và điều trị. 

Rối loạn lo âu, rối loạn như căng thẳng sau chấn thương (PTSD), rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn hoảng sợ, ám ảnh xã hội, thường đi kèm với trầm cảm. PTSD có thể xảy ra sau khi một người trải qua một sự kiện đáng sợ hay thử thách, chẳng hạn như một cuộc tấn công bạo lực, bạo hành, lạm dụng, thiên tai, tai nạn, khủng bố, chiến tranh. Người trải qua PTSD đặc biệt dễ rơi vào trầm cảm. 

Lạm dụng rượu và chất gây nghiện khác cũng có thể gây ra trầm cảm. Nghiên cứu cho thấy rối loạn tâm trạng và lạm dụng chất thường xuất hiện cùng nhau. 

Trầm cảm cũng có thể xảy ra với các bệnh nội khoa nghiêm trọng khác như bệnh tim, đột quỵ, ung thư, HIV / AIDS, tiểu đường, và bệnh Parkinson.

Bài viết không nhằm xác nhận hoặc thay thế cho lời khuyên, chẩn đoán hoặc điều trị chuyên nghiệp. Hãy tham khảo lời khuyên của chuyên gia sức khỏe tâm thần hoặc dịch vụ y tế chuyên môn nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào.

bởi Dr. Lê Thành Tuấn, Ph. D. Clinical Psychology
Nguồn: tamvan.org

Tại sao các ngôi sao Kpop dễ bị trầm cảm

Tại SEOUL, các ngôi sao K-pop sở hữu cuộc sống mà mọi thanh thiếu niên đều ganh tị vì vẻ hào nhoáng và lối sống xa hoa của họ. Nhưng bức thư tuyệt mệnh của nam ca sĩ đã tự tử, của nhóm SHINee, thể hiện những tranh chiến bên trong và cuộc sống của họ bị nghiền nát vì trầm cảm.
Ảnh bởi Tuổi Trẻ

Trong thư, Jonghyun đã viết: “Trong tôi mọi thứ đã vỡ vụn. Căn bệnh trầm cảm gặm nhấm tôi, cuối cùng cũng đã nuốt chửng tôi. Và tôi không thể nào chống lại nó.

Tuy tự tin và tươi cười trên sân khấu, nhưng nhiều thần tượng K-pop, bao gồm Jonghyun, đã công khai chứng căng thẳng và trầm cảm mà họ luôn phải chịu đựng.

Cô gái Choa thuộc nhóm nhạc nữ AOA đã rời nhóm vì lý do trầm cảm và mất ngủ lâu ngày. Hani – thành viên nhóm EXID chia sẻ rằng cô đang lên kế hoạch để trở thành cố vấn sức khỏe tâm thần trong tương lai, với hy vọng giúp đỡ các thực tập sinh thường xuyên phải trải qua căng thẳng nghiêm trọng.

RM thuộc nhóm nhạc nam BTS từng cho biết: “Tôi đã từng suy nghĩ về một bình luận ác ý trên mạng: ‘Tôi không thích anh chàng này’. Chắc người đó thậm chí không hề nghĩ ngợi gì và chỉ cần 5 giây để gõ bình luận, nhưng tôi thì bị chìm trong mớ suy nghĩ suốt 5 giờ đồng hồ.”

Các chuyên gia cho rằng những người nổi tiếng thu hút sự chú ý của công chúng rất dễ bị trầm cảm vì nhiều lý do.

Kim Byung Soo, bác sĩ tâm thần tại Trung tâm y tế Asan có nhiều bệnh nhân là người nổi tiếng, cho rằng các trạng thái cảm xúc không ổn định và tách biệt danh tính là nguyên nhân chính khiến họ thường bị trầm cảm. Ông Kim nói “Các nghiên cứu tâm lý đã cho thấy những người nổi tiếng tham gia hoạt động sáng tạo và nghệ thuật có khả năng mắc bệnh trầm cảm cao hơn. Những người trong các ngành này dễ bị thay đổi tâm trạng và cảm xúc hơn người khác, đây là những yếu tố dẫn đến trầm cảm”

Bác sĩ Kim cũng cho biết người của công chúng phải trải qua sự tách biệt danh tính, một con người nhưng phải phân ra hai danh tính: “xã hội” và “thực tế”. Khi khoảng cách ngày càng lớn, do sự tăng trưởng không cân bằng của cái tôi “xã hội” được nuôi dưỡng bằng sự nổi tiếng vượt hơn ‘thực tế’, họ có thể mất đi bản chất thật sự của mình và phải phụ thuộc vào chiếc mặt nạ họ che đậy bên ngoài. Và một lúc nào đó họ sẽ tan nát bởi chính chiếc mặt nạ của mình.

Tranh của George Douglas

Một số nhóm nghệ sĩ K-pop, bao gồm Jonghyun, T-ara Jiyeon và Girl’s day Minah từng thú nhận cảm giác bị mất đi bản chất khi nỗ lực phục vụ công chúng.

Ông Kim nói rằng bước dẫn đến trầm cảm tiếp theo là sự cô lập – “tách rời khỏi mọi mối quan hệ của bản thân có trước đây”.
Bác sĩ Kim nói tiếp “Trở thành người nổi tiếng giống như băng qua một dòng sông mà bạn không bao giờ có thể quay trở lại. Một số người nghĩ rằng người nổi tiếng luôn được đám đông vây quanh, nhưng thật sự quan hệ cá nhân của họ rất hạn chế và ít ỏi. Rất khó để họ có mối quan hệ nghiêm túc với người khác, vì họ có xu hướng phòng thủ, cho rằng mọi người thích mình chỉ vì ngoại hình và danh tiếng. Điều đó khiến họ cô đơn và tự cô lập, ngay cả với bạn thân và gia đình.”

Park Sang Hee là bác sĩ tâm thần thuộc Trung tâm Tư vấn Sharon, cũng là thành viên nhóm nhạc nữ vào những năm 1990, cho ​​rằng người nổi tiếng thường bị trầm cảm vì cuộc sống không ổn định và cô lập.

Ảnh bởi pose.vn

Tuy người nổi tiếng rất dễ mắc bệnh tâm thần, nhưng họ phải hạn chế tiếp cận điều trị do sợ ảnh hưởng đến danh tiếng. Theo bác sĩ Kim, hầu hết người nổi tiếng bị trầm cảm rất ngại đến phòng khám tâm thần vì sợ bị nhận ra. Một số công ty quản lý K-pop lớn có tư vấn tâm lý nội bộ riêng cho các nghệ sĩ của họ.
Bác sĩ Kim nói tiếp “Chúng tôi không được tiết lộ thông tin bệnh nhân, nhưng thật sự có nhiều người nổi tiếng đang bí mật gặp bác sĩ, và nhiều người vẫn còn che giấu bệnh tâm thần của mình”.

Quản lý của một nghệ sĩ K-pop giải thích rằng rất khó để bảo vệ các nghệ sĩ khỏi căng thẳng dù có cố gắng theo dõi tình trạng của họ nhiều nhất có thể. Ông nói rằng ngôi sao K-pop không thể nào chạy trốn khỏi áp lực phải sống theo tiêu chuẩn của công chúng, đặc biệt là khi họ đã nếm mùi danh tiếng.
”Chúng tôi cố gắng an ủi họ bất cứ khi nào họ trông chán nản, nhưng thật khó để bảo vệ các nghệ sĩ khỏi căng thẳng. Ví dụ, bạn cho rằng họ quá bận rộn để đọc những bình luận về mình trên mạng, nhưng họ đọc tất cả đấy.”

Nguồn: www.asiaone.com
Hồng Nhạn dịch

Thần tượng K-pop, Kim Jonghyun & bức thư tuyệt mệnh – trầm cảm đã “nuốt chửng” anh

Bức thư tuyệt mệnh của ngôi sao K-pop Kim Jong-hyun – cựu ca sĩ nhóm SHINee nổi tiếng với nghệ danh Jonghyun – tiết lộ những vật lộn khốc liệt của anh với chứng trầm cảm trước khi qua đời. Cái chết của thần tượng âm nhạc này khiến hàng triệu fan hâm mộ trên thế giới sốc nặng

Ảnh : Kenh14.vn

Bức thư dài đầy đau đớn của Jonghyun được bạn thân của anh đăng trên Instagram – Jang Hee-yeon, có nghệ danh Nine9, thuộc nhóm nhạc Dear Cloud.
Trong tôi mọi thứ đã vỡ vụn. Căn bệnh trầm cảm gặm nhấm tôi, cuối cùng cũng đã nuốt chửng tôi. Và tôi không thể nào chống lại nó”

Nine9 rất phân vân liệu có nên công khai bức thư hay không, nhưng cuối cùng cô quyết định đăng nó sau khi xin phép gia đình Jonghyun. Mở đầu bài đăng trên Instagram là những lời tiếc thương cô dành cho bạn mình. Jonghyun từng chia sẻ với cô “những suy nghĩ sâu sắc và buồn thảm”, và cô đã cố gắng can thiệp.
“Rốt cuộc, tôi chỉ có thể trì hoãn nhưng không thể ngăn việc cậu ấy tự tử”, Nine9 viết. “Jonghyun thân thương, tớ quý cậu rất nhiều”.

Theo báo cáo của hãng thông tấn Yonhap: “Không rõ sự việc xảy ra khi nào, nhưng ngay sau Jonghyun gửi thư cho Nine9, cô đã ngay lập tức chuyển nó cho gia đình anh. Sau khi xảy ra sự việc bi thảm, chúng tôi đã thảo luận xem có nên công khai thư hay không. Gia đình quyết định công khai”.

Jonghyun được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh tại nhà riêng ở Cheongdam-dong, khu dân cư cao cấp quận Gangnam, Seoul, và qua đời tại bệnh viện, theo thông báo từ công ty quản lý của anh – SM Entertainment.

Chị gái Jonghyun nói với cảnh sát rằng cô đã nhận được tin nhắn từ em trai mình, ám chỉ “lời tạm biệt cuối cùng” nên đã gọi cấp cứu khẩn cấp vì sợ rằng Jonghyun sẽ tự kết liễu đời mình, theo tin của Yonhap.

Năm 2008, Jonghyun đã ra mắt làng âm nhạc Hàn Quốc với tư cách ca sĩ trong nhóm nhạc 5 thành viên SHINee. Họ trở thành một trong những nhóm nhạc nổi tiếng nhất Hàn Quốc. Jonghyun sớm nổi tiếng khi xuất hiện trên sân khấu với giọng hát đa sắc màu, đầy cảm xúc. Sau đó, anh cũng phát triển thành công sự nghiệp solo, thường xuyên hợp tác với các nghệ sĩ khác và xuất hiện trên các chương trình nổi tiếng như “Saturday Night Live Korea.”

Trong thư tuyệt mệnh, Jonghyun nói anh muốn chạy trốn khỏi nỗi đau, và về áp lực khi phải đứng giữa ánh đèn sân khấu trong gần một thập kỷ.

Anh viết “Cuộc sống nổi tiếng không dành cho tôi. Họ nói rằng thật khó có thể đương đầu với cả thế giới và trở nên nổi tiếng… Tại sao tôi chọn cuộc sống này? Thật nực cười. Thật là phép màu khi tôi còn tồn tại lâu như vậy”.

Jonghyun kết thúc thư bằng việc xin mọi người đừng đổ lỗi cho anh: “Tôi còn biết nói gì đây? Xin hãy nói với tôi rằng tôi đã làm tốt nhé. Bấy nhiêu đó là đủ rồi. Hãy cứ nói rằng tôi đã làm việc chăm chỉ nhé. Kể cả khi bạn không thể bình thản mỉm cười chấp nhận việc tôi ra đi, thì cũng đừng trách cứ tôi khi tiễn tôi đi. Các bạn đã làm rất tốt, cũng đã rất chăm chỉ rồi. Vĩnh biệt!”

Thần tượng lớn của K-pop này đã chia sẻ về những vật lộn của anh với vấn đề tâm thần trong những năm qua. Jeff Benjamin, biên tập viên của Fuse TV, từng là người phụ trách chuyên mục K-pop cho Billboard trong 5 năm, cho biết Jonghyun rất quan tâm về nhu cầu tinh thần và cảm xúc của các thành viên trong nhóm.

Benjamin nói “Anh ấy nói việc quan tâm đến thể chất và tình cảm của nhau là vô cùng quan trọng. Dù chúng ta vẫn cần chờ báo cáo khám nghiệm tử thi để xác định anh đã qua đời như thế nào, thì có vẻ anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về sức khỏe tâm thần, cách đối phó tốt nhất và cách để tiếp tục sống”.
Trong cuộc phỏng vấn với Esquire Korea, Jonghyun “bộc lộ rất nhiều cảm xúc chán nản” kể từ khi còn nhỏ.

Jonghyun nói với tạp chí “Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có thể tiếp tục sống chịu đựng cảm giác chán nản đó mãi mãi. Bạn có thể vượt qua giai đoạn đầu đến giữa cuộc đời với nỗi u sầu đó. Nhưng nếu muốn trưởng thành, bạn chỉ có thể sống tiếp nếu vứt bỏ những cảm xúc đó. Nếu không muốn mắc kẹt trong chính bản thân mình và chết, bạn phải trưởng thành cho dù có đau đến mức nào – nhưng nếu bạn dừng lại vì sợ thì rốt cuộc bạn vẫn còn suy nghĩ quá ngây thơ.” Trong cuộc phỏng vấn, anh nói thêm: “Cảm giác chán nản và mặc cảm luôn chi phối tôi”.

Cái chết của nam ca sĩ khiến người hâm mộ trên toàn thế giới sững sờ và buộc phải chú ý đến các vấn đề sức khỏe tâm thần, đặc biệt là ở Hàn Quốc, nơi có tỷ lệ tự tử cao nhất trong số các quốc gia thuộc OECD, Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh Tế. Theo dữ liệu của OECD năm 2015, cứ 100.000 người ở Hàn Quốc sẽ có gần 30 người tự tử; Nhật Bản, Hungary và Slovenia theo sau với gần 20 người tự tử trong số 100.000 người.

Trong báo cáo gần đây dựa trên dữ liệu trong hai thập kỷ qua, OECD lo ngại về việc gia tăng số vụ tự tử và bệnh nhân tâm thần ở Hàn Quốc.
“Theo xu hướng chung trong 20 năm qua, số lượng giường bệnh tâm thần ở các nước OECD đã giảm đi, nhờ thực hiện kế hoạch chăm sóc sức khỏe tâm thần cho cả cộng đồng.
Khi tin tức về cái chết của Jonghyun lan truyền, những người hâm mộ SHINee – tự gọi mình là “Shawols” – ghép giữa tên ban nhạc SHINee và “world” (thế giới) – đã hoài nghi, không tin. Sau khi SM Entertainment công khai xác nhận cái chết của Jonghyun, nhiều fan cuồng đã đến bệnh viện nơi anh qua đời để bày tỏ lòng kính mến. Mạng xã hội ngập tràn những lời tiếc nuối xót thương từ những người hâm mộ và các nghệ sĩ đồng nghiệp. Ngay cả ở Hoa Kỳ, Jonghyun và SHINee cũng đang là xu hướng trên Twitter, những kỷ niệm của họ thường được đăng kèm với hashtag: #MyMentalHealthIn5Words, nghĩa là sức khỏe tinh thần của bạn trong 5 từ.

Nguồn: www.washingtonpost.com
Hồng Nhạn dịch

Bạn không thể đánh giá trầm cảm qua vẻ ngoài

“Họ có vẻ như rất hạnh phúc. Họ có tất cả mọi thứ”.
“Họ chẳng có gì để phàn nàn cả.”
Có lẽ bạn đã nói về ai đó như vậy, hoặc cũng có thể là về chính bạn.

Các nhà nghiên cứu phát hiện ra chứng “trầm cảm cười” – thuật ngữ chuyên ngành hơn là “trầm cảm không điển hình” – mô tả một người dường như “có tất cả”, họ trông hạnh phúc, nhưng ẩn sau vẻ ngoài vui vẻ, họ đang phải vật lộn với trầm cảm.

Một bài báo mô tả: “Rất khó để phát hiện người mắc chứng “trầm cảm cười”. Có vẻ như họ không có lý do để buồn – họ có công việc, nhà cửa, con cái và bạn đời. Họ mỉm cười khi bạn chào họ, trò chuyện rôm rả với bạn. Tóm lại, họ đeo mặt nạ ra thế giới bên ngoài, giả vờ sống cuộc sống bình thường và năng động.”

Loại trầm cảm này rất khó xác định, đặc biệt là với ảnh hưởng của mạng xã hội – chỉ chia sẻ những thứ nổi bật trong cuộc sống hoặc chỉ đăng những gì chúng ta muốn mọi người nghĩ về mình. Hơn nữa, thật khó để tìm kiếm sự giúp đỡ khi chúng ta mắc phải chứng “trầm cảm không điển hình” này, bởi vì có lẽ “những người khác sẽ không hiểu”, hoặc “tôi không thể cho người ta biết mình đang phải đấu tranh, vì mọi người đều biết tôi là người hạnh phúc và hoà đồng”.

Vậy chúng ta phải làm gì để vượt qua cuộc chiến bên trong chính mình và hỗ trợ những người đang phải đối phó với chứng “trầm cảm cười”?

Xây dựng mối tương giao hai chiều. Để làm điều này, chúng ta phải cố gắng dành thời gian đầu tư chất lượng cho những mối quan hệ tin cậy, đồng cảm, trong sáng, không phán xét và minh bạch. Đủ tin cậy và đồng cảm cho bạn nói ra những cảm xúc rối rắm chính bạn cũng không có ngôn ngữ để thể hiện. Những mối tương giao như vậy cảm thấy bớt cô đơn, và thêm sức cho chúng ta vượt qua cuộc sự trầm cảm mà người khác không nhìn thấy trong chúng ta. Chúng ta cần những người cùng đồng hành, nắm tay chúng ta, giữ cho chúng ta không ngã khụy.

Trung thực là tốt nhất. Tôi thường nghe rằng “Bạn bè tôi có thể tin rằng tôi sẽ có mặt vì họ, nhưng tôi không thể trông mong họ sẽ ở đó vì tôi”. Một mối quan hệ phải tương tác hai chiều. Hãy cho phép bản thân mong đợi từ người khác những điều họ có thể mong đợi từ bạn. Với suy nghĩ này, hãy thành thật với những người bạn có thể kết nối với họ. Có thể là thành viên gia đình, một người bạn thân, đồng nghiệp hoặc một người bạn thích nói chuyện nhưng lại không quá thân thân thiết. Chia sẻ cảm xúc của bạn với họ sẽ giúp tình bạn mới mẻ, đẹp đẽ nảy nở. Bất kể bạn chia sẻ cảm xúc với ai, hãy trung thực. Hãy đặt xuống chiếc mặt nạ mà bạn thường đeo, và hãy là chính mình – với mọi điều tốt lành, mọi cuộc đấu tranh.

Tương tự như vậy, hãy là người sẵn sàng giúp đỡ người khác. Hãy là người mà bạn bè có thể trung thực tâm tình. Hãy hỏi thăm họ. Xóa bỏ mọi rào cản tạo nên bởi vẻ bề ngoài. Tất cả chúng ta sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều khi có thể là chính mình với người khác.

Hành động tử tế, làm việc lành – Sự tử tế và hạnh phúc sẽ mang đến “hiệu ứng lan tỏa”. Ví dụ, giữ cửa cho ai đó bước vào, mỉm cười với người lạ, nói lời cảm ơn, trả tiền cà phê cho người đứng chờ sau bạn. Những hành động dường như nhỏ bé này sẽ tạo ra tác động lớn vô cùng. Chúng không chỉ động chạm cuộc sống của người khác theo cách tốt đẹp, mà còn khiến bản thân chúng ta cảm thấy tuyệt vời, tích cực, hy vọng. Những hành động nhỏ này sẽ mang lại ánh sáng cho thế giới. Chúng khiến người khác cảm thấy được quan tâm, khiến chúng ta vượt lên chính mình, ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống người khác và làm những điều tốt đẹp. Lần sau, hãy chú ý khi bạn làm điều này cho ai đó. Họ phản ứng thế nào? Họ có ngạc nhiên không? Họ có cười nhiều hơn một chút không? Mắt họ có sáng lên không? Bạn phản ứng ra sao khi bạn làm một điều tốt đẹp, hoặc khi ai đó làm điều này cho bạn? Khoảnh khắc vui vẻ, hy vọng, tích cực ấy có thể ảnh hưởng đến chúng ta và người khác theo những cách vĩ đại hơn mà chúng ta đã không chú ý trước đó.

Nguồn: patheos.com

Hồng Nhạn dịch

Căn nguyên các bệnh lý thuộc mạng xã hội

Mạng xã hội là một phần trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Nhưng kèm theo đó là mặt tối: chứng lo lắng và trầm cảm do hậu quả của hội chứng “sợ hãi mình bỏ lỡ điều gì” (FoMO). Hãy khám phá thêm về nguyên nhân và ảnh hưởng của mạng xã hội trong cuộc sống hiện nay với quan điểm của một nhà tâm lý học nhé.

Nguyên nhân của trầm cảm và lo âu do cuồng mạng xã hội

Theo Nick Zagorski (2017), nhà báo của tờ Psychiatric News/Tin tức Tâm thần, các nghiên cứu gần đây cho thấy việc sử dụng mạng xã hội có liên quan đến việc tự cô lập khỏi xã hội, trầm cảm, bất an, ganh tị và tự ti. Phát hiện này đặt ra một câu hỏi: làm sao cảm giác tiêu cực có thể xuất hiện chỉ vì chúng ta “lướt” trên các trang mạng xã hội?

Dưới đây là một số ví dụ thực tế cho biết tại sao bạn có thể cảm thấy tồi tệ khi tiếp xúc quá nhiều với mạng xã hội:

  • Ảo tưởng rằng những người khác nổi tiếng hơn mình dựa vào số lượng “bạn bè” hay “người theo dõi” họ
  • Bắt gặp hình ảnh một nhóm bạn mà bạn nghĩ là thân thiết, nhưng bạn lại không được mời tham gia
  • Nhìn thấy hình ảnh người khác hạnh phúc tận hưởng cuộc sống, gây ra cảm giác buồn bã và ganh tị vì cuộc sống của bạn chẳng có vẻ gì là tuyệt vời
  • Bài đăng ít lượt “like” dẫn đến thất vọng và tự ti
  • Thấy ảnh người bạn thích cùng với người khác khiến bạn cảm thấy phiền muộn và bất an
  • Những bài viết về chính trị mà bạn không tán thành
  • Cảm giác như bạn không bao giờ theo kịp người khác
  • Bị công kích vì một tin nhắn hoặc hình ảnh bạn đã đăng

Bệnh tâm thần và những hành vi chống đối xã hội gắn liền với mạng xã hội

Mạng xã hội khiến số lượng bệnh tâm thần tăng lên đáng kể với các hình thức: tự ti, bệnh hoạn, hoang tưởng và có khuynh hướng chống đối xã hội. FoMO có thể là tác nhân ban đầu gây ra những hành vi phản cảm được đăng trên các trang mạng xã hội. Một số người thích gây sốc, càng nhiều người tương tác với bài đăng “sốc” càng khiến họ thích thú và muốn nổi loạn hơn nữa.

Hành vi chống đối xã hội bao gồm bắt nạt, không biết hối hận vì những hành động sai trái, không có khả năng đồng cảm, hoàn toàn coi thường cảm xúc của người khác (Hiệp hội Tâm thần Mỹ, 2013). Những đặc điểm chống đối xã hội này đã và đang xuất hiện nhan nhản trên mạng xã hội thời nay.

Chúng ta đã chứng kiến những người biểu hiện chứng chống đối xã hội trên mạng. Facebook đã phát sóng trực tiếp hàng loạt hành động khủng khiếp như bạo lực, tự làm mình bị thương và thậm chí chết chóc.

Ảnh bởi Steve Cutts

Mạng xã hội: Bệnh tâm thần hay “nghiện”?

Dù bạn nói rằng FoMO là một tác nhân gây ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hoặc lo âu chứ không phải nghiện, nhưng nghiện có đặc điểm như: khó kiểm soát được việc sử dụng một chất hoặc ngừng sử dụng chất đó, dẫn đến lo lắng, thèm muốn, cảm thấy khó chịu, bứt rứt không yên khi không được tiếp xúc với chất đó (Nauert, 2010). Nghiện mạng xã hội cũng tương tự: là không thể ngừng “lướt” các trang mạng xã hội suốt cả ngày. Nghiên cứu cho thấy 45% sinh viên đại học thừa nhận họ sử dụng mạng xã hội 6-8 giờ mỗi ngày (Wang, Chen, & Liang, 2011). Vậy chúng ta đang đối mặt với nghiện ngập hay bệnh tâm thần? Hãy nói một chút về cả hai. Nghiện có thể gây ra các triệu chứng của bệnh tâm thần.

Trong nghiên cứu của Rosen và đồng nghiệp năm 2013, câu hỏi chính mà các nhà nghiên cứu muốn trả lời là: Có phải Facebook đang gây ra ‘iDisorders/Rối loạn nhân cách?’. Trong nghiên cứu, họ đã thử nghiệm xem có thể dùng chứng lo âu liên quan đến công nghệ để dự đoán các triệu chứng lâm sàng của 6 bệnh rối loạn nhân cách và 3 bệnh rối loạn cảm xúc hay không. Việc có nhiều bạn bè trên Facebook báo hiệu những triệu chứng lâm sàng của Rối loạn lưỡng cực, Rối loạn nhân cách ái kỷ và Rối loạn nhân cách kịch tính. Ngoài ra, có một phát hiện thú vị: chứng lo lắng do không thể kiểm tra Facebook có liên quan mật thiết đến các đặc điểm chống đối xã hội và ái kỷ.

Các trang truyền thông xã hội lớn như Facebook, Instagram và Twitter đã tạo ra thay đổi lớn trong cách mọi người giao tiếp trực tuyến với nhau. Nếu so sánh lúc bạn mới nghe về mạng xã hội với hiện tại, bạn có thể thấy rõ rằng phong cách giao tiếp trên mạng xã hội đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua. Nó không còn giống như trước đây.

Một cá nhân có thể gây hậu quả tiêu cực trên mạng xã hội bằng những cách sau:

  • Vô tư công khai suy nghĩ và cảm xúc trên bảng tin mà không nghĩ nhiều đến hậu quả
  • Nói với người khác những điều khó nghe mà họ thường sẽ không dám nói khi đối mặt ngoài đời, chẳng hạn như bắt nạt và miệt thị ngoại hình
  • Đăng đàn những điều tuyệt vời đang diễn ra trong cuộc sống, nhưng thật ra ẩn giấu đằng sau là nỗi đau đớn tột cùng
  • Chia sẻ quan điểm chính trị và tôn giáo khiến người khác khó chịu
  • Phơi bày quá nhiều thông tin cá nhân cho cả thế giới, trong khi lẽ ra chỉ nên chia sẻ với bạn thân hoặc gia đình
  • Đăng hình thức ăn ngon ở mọi quán ăn họ tới – chúng tôi gọi những người này là “cuồng ăn”
  • Quá nhiều ảnh tự sướng chứng tỏ hành vi ái kỷ (quá “cuồng” bản thân)

Tất cả chúng ta đều sử dụng mạng xã hội vì đó là công cụ giao tiếp hữu ích. Quan trọng là phải sử dụng sao cho cân bằng lành mạnh, để mạng xã hội giúp bạn phát triển, chứ không phải làm hại bạn.

Nguồn: www.ashford.edu

Hồng Nhạn dịch