Tại sao các ngôi sao Kpop dễ bị trầm cảm

Tại SEOUL, các ngôi sao K-pop sở hữu cuộc sống mà mọi thanh thiếu niên đều ganh tị vì vẻ hào nhoáng và lối sống xa hoa của họ. Nhưng bức thư tuyệt mệnh của nam ca sĩ đã tự tử, của nhóm SHINee, thể hiện những tranh chiến bên trong và cuộc sống của họ bị nghiền nát vì trầm cảm.
Ảnh bởi Tuổi Trẻ

Trong thư, Jonghyun đã viết: “Trong tôi mọi thứ đã vỡ vụn. Căn bệnh trầm cảm gặm nhấm tôi, cuối cùng cũng đã nuốt chửng tôi. Và tôi không thể nào chống lại nó.

Tuy tự tin và tươi cười trên sân khấu, nhưng nhiều thần tượng K-pop, bao gồm Jonghyun, đã công khai chứng căng thẳng và trầm cảm mà họ luôn phải chịu đựng.

Cô gái Choa thuộc nhóm nhạc nữ AOA đã rời nhóm vì lý do trầm cảm và mất ngủ lâu ngày. Hani – thành viên nhóm EXID chia sẻ rằng cô đang lên kế hoạch để trở thành cố vấn sức khỏe tâm thần trong tương lai, với hy vọng giúp đỡ các thực tập sinh thường xuyên phải trải qua căng thẳng nghiêm trọng.

RM thuộc nhóm nhạc nam BTS từng cho biết: “Tôi đã từng suy nghĩ về một bình luận ác ý trên mạng: ‘Tôi không thích anh chàng này’. Chắc người đó thậm chí không hề nghĩ ngợi gì và chỉ cần 5 giây để gõ bình luận, nhưng tôi thì bị chìm trong mớ suy nghĩ suốt 5 giờ đồng hồ.”

Các chuyên gia cho rằng những người nổi tiếng thu hút sự chú ý của công chúng rất dễ bị trầm cảm vì nhiều lý do.

Kim Byung Soo, bác sĩ tâm thần tại Trung tâm y tế Asan có nhiều bệnh nhân là người nổi tiếng, cho rằng các trạng thái cảm xúc không ổn định và tách biệt danh tính là nguyên nhân chính khiến họ thường bị trầm cảm. Ông Kim nói “Các nghiên cứu tâm lý đã cho thấy những người nổi tiếng tham gia hoạt động sáng tạo và nghệ thuật có khả năng mắc bệnh trầm cảm cao hơn. Những người trong các ngành này dễ bị thay đổi tâm trạng và cảm xúc hơn người khác, đây là những yếu tố dẫn đến trầm cảm”

Bác sĩ Kim cũng cho biết người của công chúng phải trải qua sự tách biệt danh tính, một con người nhưng phải phân ra hai danh tính: “xã hội” và “thực tế”. Khi khoảng cách ngày càng lớn, do sự tăng trưởng không cân bằng của cái tôi “xã hội” được nuôi dưỡng bằng sự nổi tiếng vượt hơn ‘thực tế’, họ có thể mất đi bản chất thật sự của mình và phải phụ thuộc vào chiếc mặt nạ họ che đậy bên ngoài. Và một lúc nào đó họ sẽ tan nát bởi chính chiếc mặt nạ của mình.

Tranh của George Douglas

Một số nhóm nghệ sĩ K-pop, bao gồm Jonghyun, T-ara Jiyeon và Girl’s day Minah từng thú nhận cảm giác bị mất đi bản chất khi nỗ lực phục vụ công chúng.

Ông Kim nói rằng bước dẫn đến trầm cảm tiếp theo là sự cô lập – “tách rời khỏi mọi mối quan hệ của bản thân có trước đây”.
Bác sĩ Kim nói tiếp “Trở thành người nổi tiếng giống như băng qua một dòng sông mà bạn không bao giờ có thể quay trở lại. Một số người nghĩ rằng người nổi tiếng luôn được đám đông vây quanh, nhưng thật sự quan hệ cá nhân của họ rất hạn chế và ít ỏi. Rất khó để họ có mối quan hệ nghiêm túc với người khác, vì họ có xu hướng phòng thủ, cho rằng mọi người thích mình chỉ vì ngoại hình và danh tiếng. Điều đó khiến họ cô đơn và tự cô lập, ngay cả với bạn thân và gia đình.”

Park Sang Hee là bác sĩ tâm thần thuộc Trung tâm Tư vấn Sharon, cũng là thành viên nhóm nhạc nữ vào những năm 1990, cho ​​rằng người nổi tiếng thường bị trầm cảm vì cuộc sống không ổn định và cô lập.

Ảnh bởi pose.vn

Tuy người nổi tiếng rất dễ mắc bệnh tâm thần, nhưng họ phải hạn chế tiếp cận điều trị do sợ ảnh hưởng đến danh tiếng. Theo bác sĩ Kim, hầu hết người nổi tiếng bị trầm cảm rất ngại đến phòng khám tâm thần vì sợ bị nhận ra. Một số công ty quản lý K-pop lớn có tư vấn tâm lý nội bộ riêng cho các nghệ sĩ của họ.
Bác sĩ Kim nói tiếp “Chúng tôi không được tiết lộ thông tin bệnh nhân, nhưng thật sự có nhiều người nổi tiếng đang bí mật gặp bác sĩ, và nhiều người vẫn còn che giấu bệnh tâm thần của mình”.

Quản lý của một nghệ sĩ K-pop giải thích rằng rất khó để bảo vệ các nghệ sĩ khỏi căng thẳng dù có cố gắng theo dõi tình trạng của họ nhiều nhất có thể. Ông nói rằng ngôi sao K-pop không thể nào chạy trốn khỏi áp lực phải sống theo tiêu chuẩn của công chúng, đặc biệt là khi họ đã nếm mùi danh tiếng.
”Chúng tôi cố gắng an ủi họ bất cứ khi nào họ trông chán nản, nhưng thật khó để bảo vệ các nghệ sĩ khỏi căng thẳng. Ví dụ, bạn cho rằng họ quá bận rộn để đọc những bình luận về mình trên mạng, nhưng họ đọc tất cả đấy.”

Nguồn: www.asiaone.com
Hồng Nhạn dịch

Thần tượng K-pop, Kim Jonghyun & bức thư tuyệt mệnh – trầm cảm đã “nuốt chửng” anh

Bức thư tuyệt mệnh của ngôi sao K-pop Kim Jong-hyun – cựu ca sĩ nhóm SHINee nổi tiếng với nghệ danh Jonghyun – tiết lộ những vật lộn khốc liệt của anh với chứng trầm cảm trước khi qua đời. Cái chết của thần tượng âm nhạc này khiến hàng triệu fan hâm mộ trên thế giới sốc nặng

Ảnh : Kenh14.vn

Bức thư dài đầy đau đớn của Jonghyun được bạn thân của anh đăng trên Instagram – Jang Hee-yeon, có nghệ danh Nine9, thuộc nhóm nhạc Dear Cloud.
Trong tôi mọi thứ đã vỡ vụn. Căn bệnh trầm cảm gặm nhấm tôi, cuối cùng cũng đã nuốt chửng tôi. Và tôi không thể nào chống lại nó”

Nine9 rất phân vân liệu có nên công khai bức thư hay không, nhưng cuối cùng cô quyết định đăng nó sau khi xin phép gia đình Jonghyun. Mở đầu bài đăng trên Instagram là những lời tiếc thương cô dành cho bạn mình. Jonghyun từng chia sẻ với cô “những suy nghĩ sâu sắc và buồn thảm”, và cô đã cố gắng can thiệp.
“Rốt cuộc, tôi chỉ có thể trì hoãn nhưng không thể ngăn việc cậu ấy tự tử”, Nine9 viết. “Jonghyun thân thương, tớ quý cậu rất nhiều”.

Theo báo cáo của hãng thông tấn Yonhap: “Không rõ sự việc xảy ra khi nào, nhưng ngay sau Jonghyun gửi thư cho Nine9, cô đã ngay lập tức chuyển nó cho gia đình anh. Sau khi xảy ra sự việc bi thảm, chúng tôi đã thảo luận xem có nên công khai thư hay không. Gia đình quyết định công khai”.

Jonghyun được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh tại nhà riêng ở Cheongdam-dong, khu dân cư cao cấp quận Gangnam, Seoul, và qua đời tại bệnh viện, theo thông báo từ công ty quản lý của anh – SM Entertainment.

Chị gái Jonghyun nói với cảnh sát rằng cô đã nhận được tin nhắn từ em trai mình, ám chỉ “lời tạm biệt cuối cùng” nên đã gọi cấp cứu khẩn cấp vì sợ rằng Jonghyun sẽ tự kết liễu đời mình, theo tin của Yonhap.

Năm 2008, Jonghyun đã ra mắt làng âm nhạc Hàn Quốc với tư cách ca sĩ trong nhóm nhạc 5 thành viên SHINee. Họ trở thành một trong những nhóm nhạc nổi tiếng nhất Hàn Quốc. Jonghyun sớm nổi tiếng khi xuất hiện trên sân khấu với giọng hát đa sắc màu, đầy cảm xúc. Sau đó, anh cũng phát triển thành công sự nghiệp solo, thường xuyên hợp tác với các nghệ sĩ khác và xuất hiện trên các chương trình nổi tiếng như “Saturday Night Live Korea.”

Trong thư tuyệt mệnh, Jonghyun nói anh muốn chạy trốn khỏi nỗi đau, và về áp lực khi phải đứng giữa ánh đèn sân khấu trong gần một thập kỷ.

Anh viết “Cuộc sống nổi tiếng không dành cho tôi. Họ nói rằng thật khó có thể đương đầu với cả thế giới và trở nên nổi tiếng… Tại sao tôi chọn cuộc sống này? Thật nực cười. Thật là phép màu khi tôi còn tồn tại lâu như vậy”.

Jonghyun kết thúc thư bằng việc xin mọi người đừng đổ lỗi cho anh: “Tôi còn biết nói gì đây? Xin hãy nói với tôi rằng tôi đã làm tốt nhé. Bấy nhiêu đó là đủ rồi. Hãy cứ nói rằng tôi đã làm việc chăm chỉ nhé. Kể cả khi bạn không thể bình thản mỉm cười chấp nhận việc tôi ra đi, thì cũng đừng trách cứ tôi khi tiễn tôi đi. Các bạn đã làm rất tốt, cũng đã rất chăm chỉ rồi. Vĩnh biệt!”

Thần tượng lớn của K-pop này đã chia sẻ về những vật lộn của anh với vấn đề tâm thần trong những năm qua. Jeff Benjamin, biên tập viên của Fuse TV, từng là người phụ trách chuyên mục K-pop cho Billboard trong 5 năm, cho biết Jonghyun rất quan tâm về nhu cầu tinh thần và cảm xúc của các thành viên trong nhóm.

Benjamin nói “Anh ấy nói việc quan tâm đến thể chất và tình cảm của nhau là vô cùng quan trọng. Dù chúng ta vẫn cần chờ báo cáo khám nghiệm tử thi để xác định anh đã qua đời như thế nào, thì có vẻ anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về sức khỏe tâm thần, cách đối phó tốt nhất và cách để tiếp tục sống”.
Trong cuộc phỏng vấn với Esquire Korea, Jonghyun “bộc lộ rất nhiều cảm xúc chán nản” kể từ khi còn nhỏ.

Jonghyun nói với tạp chí “Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có thể tiếp tục sống chịu đựng cảm giác chán nản đó mãi mãi. Bạn có thể vượt qua giai đoạn đầu đến giữa cuộc đời với nỗi u sầu đó. Nhưng nếu muốn trưởng thành, bạn chỉ có thể sống tiếp nếu vứt bỏ những cảm xúc đó. Nếu không muốn mắc kẹt trong chính bản thân mình và chết, bạn phải trưởng thành cho dù có đau đến mức nào – nhưng nếu bạn dừng lại vì sợ thì rốt cuộc bạn vẫn còn suy nghĩ quá ngây thơ.” Trong cuộc phỏng vấn, anh nói thêm: “Cảm giác chán nản và mặc cảm luôn chi phối tôi”.

Cái chết của nam ca sĩ khiến người hâm mộ trên toàn thế giới sững sờ và buộc phải chú ý đến các vấn đề sức khỏe tâm thần, đặc biệt là ở Hàn Quốc, nơi có tỷ lệ tự tử cao nhất trong số các quốc gia thuộc OECD, Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh Tế. Theo dữ liệu của OECD năm 2015, cứ 100.000 người ở Hàn Quốc sẽ có gần 30 người tự tử; Nhật Bản, Hungary và Slovenia theo sau với gần 20 người tự tử trong số 100.000 người.

Trong báo cáo gần đây dựa trên dữ liệu trong hai thập kỷ qua, OECD lo ngại về việc gia tăng số vụ tự tử và bệnh nhân tâm thần ở Hàn Quốc.
“Theo xu hướng chung trong 20 năm qua, số lượng giường bệnh tâm thần ở các nước OECD đã giảm đi, nhờ thực hiện kế hoạch chăm sóc sức khỏe tâm thần cho cả cộng đồng.
Khi tin tức về cái chết của Jonghyun lan truyền, những người hâm mộ SHINee – tự gọi mình là “Shawols” – ghép giữa tên ban nhạc SHINee và “world” (thế giới) – đã hoài nghi, không tin. Sau khi SM Entertainment công khai xác nhận cái chết của Jonghyun, nhiều fan cuồng đã đến bệnh viện nơi anh qua đời để bày tỏ lòng kính mến. Mạng xã hội ngập tràn những lời tiếc nuối xót thương từ những người hâm mộ và các nghệ sĩ đồng nghiệp. Ngay cả ở Hoa Kỳ, Jonghyun và SHINee cũng đang là xu hướng trên Twitter, những kỷ niệm của họ thường được đăng kèm với hashtag: #MyMentalHealthIn5Words, nghĩa là sức khỏe tinh thần của bạn trong 5 từ.

Nguồn: www.washingtonpost.com
Hồng Nhạn dịch

Chúng ta đang ảo tưởng về các thần tượng và hình mẫu?

Những thần tượng truyền cảm hứng và trấn an chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là những người bình thường, cũng có ưu điểm và khiếm khuyết.
Minh họa của họa sĩ DAD trên mục Vườn hồng (báo Thanh Niên)

Các thần tượng K-pop cùng những thăng trầm của họ đã có những ảnh hưởng đến những người yêu mến họ. Bạn có nhớ đến “các hình mẫu lý tưởng” bạn đã đang theo đuổi trong cuộc sống mình?

Những người từng là gương mẫu mà chúng ta từng ngưỡng mộ khi còn trẻ, khao khát được giống như họ, và có thể bây giờ họ là hình mẫu chúng ta muốn con cái mình vươn tới?

Có người cho rằng người ta sẽ đồng ý việc “người bình thường” như chúng ta cần có “những gương mẫu lý tưởng”, những người có thành tích hay tính cách khiến chúng ta xuýt xoa. Thật ra, không phải đơn giản như vậy.

Khi còn nhỏ, hình mẫu lý tưởng đầu tiên của chúng ta thường là cha mẹ, và phải mất nhiều năm chúng ta mới nhận thấy họ cũng có khiếm khuyết, dù họ có những phẩm chất đặc biệt. Thanh thiếu niên xây dựng quan hệ với những người hướng dẫn đáng ngưỡng mộ ở trường hoặc nơi làm việc. Họ thường lý tưởng hóa cố vấn của mình, cho đến khi nhận ra rằng dù có vài tài năng đặc biệt, hình mẫu lý tưởng này vẫn chỉ là “người bình thường”, cũng phạm sai lầm. Thách thức chính là sự chấp nhận việc cha mẹ, người hướng dẫn, và cả chính bản thân chúng ta, là có giá trị dù vẫn còn có những thiếu sót.

Trẻ em và thanh thiếu niên cũng bị thu hút bởi các loại anh hùng hoặc thần tượng khác: tôn sùng các vận động thể thao, theo đuổi lối sống của các ngôi sao điện ảnh, truyền hình hoặc âm nhạc trên mạng xã hội.

“Fan cuồng” sẽ đăng ảnh thần tượng của mình lên mạng hoặc dán áp phích lên tường phòng ngủ để được truyền cảm hứng. Đôi khi việc hâm mộ biến thành sự sùng bái mãnh liệt hoặc thậm chí là tình yêu lãng mạn “hoang tưởng”.

Người trưởng thành cũng ngưỡng mộ các ngôi sao trong thể thao, âm nhạc và truyền thông, chọn họ là anh hùng hoặc thần tượng của mình. Nhiều người bị thu hút hơn bởi những người thành đạt trong các lĩnh vực khác. Các lãnh đạo thế giới, nhà khoa học, nhà văn, nghệ sĩ, lãnh đạo tôn giáo, nhà phát minh, nhà soạn nhạc, nhà từ thiện, nhạc sĩ, bác sĩ, giáo viên hoặc thẩm phán thường là đối tượng được ngưỡng mộ.

Những người khác thì ấn tượng với đặc điểm tính cách tốt đẹp của hình mẫu lý tưởng của họ (hoặc của con cái họ). Họ tôn người đó lên tượng đài hoàn mỹ: đàng hoàng, đáng kính, từ bi, đồng cảm, hào phóng, khoan dung, khiêm tốn, trách nhiệm và đáng tin. Những người khác lại có hình mẫu lý tưởng là các nhà lãnh đạo thành công, mạnh mẽ, hoặc thậm chí cả những người bảo thủ, ích kỷ, tự cao tự đại và ái kỷ.

Do đó, việc lựa chọn hình mẫu lý tưởng là hoàn toàn ‘trong con mắt của kẻ ngắm nhìn’ và mang tính cá nhân cao: Thần tượng của bạn có thể là người tôi không thích, và hình mẫu của tôi có thể là kẻ vô lại đối với bạn.
Trong các hình thái tôn sùng thần tượng cực đoan, có thể thấy sự cuồng tín với một cá nhân có sức lôi cuốn, đại diện cho một hệ thống đức tin nào đó.
Các nhà lãnh đạo hình mẫu này gần như là ‘hoàn hảo’, thậm chí còn khả năng và trí tuệ siêu phàm, trong tâm trí của những tín đồ. Đa số họ sẽ hết nhiệt tình trong vòng hai năm và nhận ra thực tế về người lãnh đạo cũng là “người bình thường”

Cho dù hình mẫu lý tưởng là người sáng tạo có đóng góp cho sự tiến bộ và chất lượng của cuộc sống nhân loại, hay cung cấp cho chúng ta giải trí và sự vui thích, thì việc đưa bất kỳ cá nhân xuất sắc nào lên tượng đài hoàn hảo đều đầy dẫy nguy cơ vỡ mộng.

Không ai là hoàn hảo. Hình mẫu lý tưởng có những đặc điểm và tài năng ấn tượng cuốn hút chúng ta, ít nhất trong một thời gian, nhưng chắc chắn họ vẫn có điểm yếu và lỗi lầm.

Chúng ta đọc về các tiểu sử, tìm hiểu về bất cứ ai, hoặc chỉ đơn giản sống trên đời là để học biết biết rằng con người rất phức tạp, giống như bản thân cuộc sống vốn phức tạp. Có người thì đó là con đường bằng phẳng với niềm vui và thành tựu, nhưng với người khác, đó lại là con đường gian khổ đầy buồn bã và xung đột.

Mỗi người chúng ta là một ẩn dụ cho loài người: Tốt cách mấy, loài người chúng ta có thể rất nhân từ và gây cảm hứng, nhưng đồng thời cũng có thể đầy tăm tối và tàn phá.

Vì vậy, chúng ta cần một hình mẫu lý tưởng – người hùng và thần tượng – để mang đến cho chúng ta cảm giác ổn định trong những lúc khó khăn hay điên cuồng. Khi có hình mẫu lý tưởng để noi theo, chúng ta cảm thấy được bình yên, ít nhất trong một thời gian. Nhưng việc sùng bái tuyệt đối bất cứ con người nào chắc chắn sẽ kết thúc bằng nỗi thất vọng.

Chúng ta có thể ngưỡng mộ, thậm chí bắt chước những người thành đạt hoặc xuất sắc, nhưng tôn sùng họ như người hùng và gán cho họ những thuộc tính hay năng lực phi thực tế là việc rất dại dột, chắc chắn sẽ mang đến nỗi thất vọng.

Nguồn: www.psychologytoday.com
Hồng Nhạn dịch

Phá thai, những hậu quả trên thể chất & tâm hồn

Phá thai là một can thiệp y khoa nghiêm trọng, nó kết thúc một cuộc đời và có thể gây tổn hại về thể chất, tinh thần và tinh thần cho mẹ của đứa trẻ bị phá thai và gia đình, bạn bè và nhân viên phòng khám có liên quan.

Ngày nay, cùng với sự phát triển về kinh tế khoa học, tình trạng nạo phá thai cũng đang tăng theo trong giới trẻ chưa lập gia đình, chiếm gần 30% tổng số ca phá thai. Đặc biệt trong số đó, có tới 53% phá thai muộn, không an toàn và phá thai trên 1 lần, cũng không thiếu những bạn nữ là học sinh, sinh viên đã hai lần chối bỏ đứa con của mình.

Quả thật, con số nạo phá thai của nước ta thật kinh khủng. Vấn đề này không chỉ nhức nhối thực trạng nạo phá thai ở trẻ vị thành niên mà tình trạng phá thai chung ở nữ giới nước ta cũng rất cao. Theo PGS Nguyễn Thị Hoài Đức, Viện trưởng Viện Sức khỏe sinh sản và gia đình cho biết, Việt Nam là một trong 3 nước có tỷ lệ nạo phá thai cao nhất thế giới, trung bình mỗi ngày có 20 ca nạo phá thai, trong đó 30-40% người phá thai là các bạn học sinh, sinh viên và công nhân.

Việc nạo phá thai để lại hậu quả không những cho sức khỏe, tâm lý mà còn ảnh hưởng cả về lương tâm… Mặc dù phụ nữ cho rằng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm ngay sau khi phá thai, nhưng thực tế là nhiều phụ nữ bị trầm cảm, lo lắng và mặc cảm, có ý định tự tử, gia tăng việc sử dụng ma túy, rượu trong những tháng và nhiều năm sau khi phá thai.

1. Hậu quả về sức khỏe

Theo bác sĩ Mai Lan bệnh viện Phụ sản TW cho biết, nạo phá thai rất dễ dẫn đến hậu quả vô cùng nguy hiểm cho các chị em phụ nữ, nhất là giới trẻ. Chẳng hạn như: vô sinh do tắc dính vòi tử cung, tắc vòi trứng, biến chứng sau một thời gian. Đây là hậu quả nặng nề nhất mà bạn gái trẻ phải gánh chịu vì sự thiếu hiểu biết về kiến thức sinh sản. Một bạn gái 18 tuổi đi phá thai, sau hơn một tuần bị nhiễm trùng, khi đưa vào BV Từ Dũ cấp cứu thì mủ đã đầy bụng, phải cắt bỏ tử cung. Có trường hợp tử vong vì nhiễm trùng vì đến cấp cứu quá trễ. Và rất nhiều bạn trẻ, sau khi nạo phá thai đã vĩnh viễn không bao giờ được làm mẹ nữa. Theo tổ chức Y tế thế giới (WHO) cho biết mỗi năm trên thế giới có đến 70.000 người chết vì phá thai!

Phá thai cũng có thể gây vô sinh, một biến chứng lâu dài thường không bị phát hiện trong nhiều năm. Ngoài ra, những phụ nữ đã phá thai có nguy cơ mắc ung thư vú, cổ tử cung, buồng trứng và trực tràng cao hơn.

2. Hậu quả về tâm lý

Việc nạo phá thai làm cho tâm trí của người mẹ không những bị bị ám ảnh mà còn sợ hãi, trầm cảm. Theo Tiến sĩ Tâm lý Vũ Gia Hiền, trưởng khoa xã hội học Đại học Bình Dương, cho biết: Sau khi nạo phá thai, các bạn trẻ thường rất hoang mang, ám ảnh của thai nhi, nhất là mỗi khi nhìn thấy các chị em mang bầu là họ nhớ đến việc bỏ đi giọt máu của mình. Còn theo bà Lý Thị Mai – Chuyên viên Tư vấn, trung tâm tư vấn hôn nhân và gia đình TPHCM – cho biết: sau khi nạo phá thai, các bạn trẻ thường rất hoang mang, lo lắng, có trường hợp còn mất ăn mất ngủ một thời gian rất lâu, dẫn đến tâm lý không được ổn định. Bên cạnh đó, nạo phá thai không những làm tổn thương rất lớn cho người phụ nữ sau khi lập gia đình mà còn làm cho họ rất mặc cảm đến những vết thương mà mình đã gây ra.

Một phụ nữ đã trải qua việc phá thai có nguy cơ tự tử cao gấp sáu lần so với những phụ nữ đã sinh con. Ngoài ra, theo một nghiên cứu năm 2011 từ Đại học Tâm thần học Hoàng gia Anh, những phụ nữ phá thai có khả năng gặp phải các vấn đề sức khỏe tâm thần tiếp theo cao hơn 81% so với người khác.

3. Hậu quả về lương tâm, luân lý

Người ta nói ngày nay dường như lương tâm con người không có “răng”, họ không còn sợ một điều gì, ngay cả bỏ đi giọt máu của mình! Nhưng không đơn giản như thế, rất nhiều người đã đau đớn, hối hận sau khi nạo phá thai và mặc cảm tội lỗi đeo đuổi các bạn suốt quãng đời còn lại. Một chị em chia sẻ: “Em đã phá thai được hơn sáu năm, nhưng em không thể nào quên được, nó cứ ám ảnh làm em rất sợ, có hôm em còn mơ thấy em bé khóc gọi mẹ”. Chị ấy nói “Bây giờ thì em không bao giờ phá nữa dù em có chết!”

Báo tuổi trẻ số ra ngày 11 tháng 10 năm 2009 tác giả Phương Lan có bài “Đi cầu siêu cho thai nhi”. Bài báo viết: ngay từ sáng có hàng ngàn phụ nữ đến Chùa Từ Quang, Củ Chi TPHCM để cầu siêu. Hầu hết, họ là các phụ nữ trẻ đã nạo phá thai từ một đến hai ba lần, mong cho con mình ở dưới suối vàng tha thứ cho cha mẹ”.

Một sự sống đã được hình thành từ khi trứng thụ tinh, không phải chỉ của cha, không phải chỉ của mẹ. Sự sống ấy sẽ không bao giờ trở thành người được nếu đã không là người ngay từ khi bắt đầu. Do đó, việc bỏ đi một bào thai cũng là bỏ đi một mạng người! Nhiều phụ nữ đã phá thai phải chịu đựng về mặt tinh thần, sợ cả sự phán xét của bạn bè, gia đình, và sợ Trời phạt. Đôi khi họ cho rằng việc họ làm là không thể được tha thứ và thường đau khổ trong im lặng.

Hậu quả của việc phá thai để lại cho một con người là vô cùng nặng nề và đau đớn. Hãy nghiêm túc suy nghĩ và lựa chọn đúng đắn khi đối diện với vấn đề này!


bởi Quỳnh Mai

Cô bé bị cưỡng hiếp từ chối phá thai

Sau khi bị tấn công và cưỡng hiếp dã man, cô gái trẻ phát hiện mình có thai. Khi các bác sĩ đề nghị cô phá thai, người mẹ trẻ dũng cảm này đã từ chối, và sự lựa chọn đó chính là một lời chứng tuyệt vời!
Ảnh bởi Life Action News

Lianna – một bé gái 12 tuổi nằm bên vệ đường – yếu ớt bám víu sự sống. Hai tên đàn ông đã cưỡng hiếp cô bé đáng thương và bỏ mặc cô cho đến chết. Khuôn mặt và cổ cô bị cắt sâu trong vụ hãm hiếp, những vết sẹo ấy sẽ tồn tại suốt đời. Cô nghĩ chắc chắn cuộc đời mình đã kết thúc – rằng mình sẽ không bao giờ được cảm nhận hạnh phúc, bình yên hay bất kỳ mối quan hệ bình thường nào nữa.

Sau đó, Lianna biết mình đã mang thai do bị cưỡng hiếp. Bác sĩ thấy rằng đây chỉ là một vết sẹo từ vụ việc. Ông đề nghị cô biện pháp dễ dàng khắc phục vết thương này – một thủ tục đơn giản – phá thai.

Người mẹ dũng cảm từ chối phá thai

Bác sĩ khuyến khích Lianna phá thai, rằng đó là điều đúng đắn vì nó sẽ giúp cô không bị ám ảnh liên tục về vụ cưỡng hiếp.

Là một đứa trẻ 12 tuổi bị tổn thương, đã trải qua điều tồi tệ nhất cuộc đời, Lianna hiểu cuộc sống này quý giá như thế nào. Cô biết rằng kết thúc cuộc đời của đứa bé trong bụng sẽ không giúp chữa lành vết sẹo hoặc xóa đi những chuyện kinh hoàng mà cô từng chịu đựng.

Vì vậy, cô bé đã hỏi bác sĩ một câu quan trọng: Phá thai có làm dịu cơn đau và giúp cô quên đi chuyện mình bị hãm hiếp không?

Bác sĩ trả lời, “không.”

Lianna quyết định giữ đứa bé. Cô chân thành từ chối phá thai bất chấp lời đề nghị của bác sĩ.

“Nếu phá thai không giúp chữa lành bất cứ điều gì, thì tôi không hiểu tại sao phải làm vậy”, cô nói. “Tôi chỉ biết rằng tôi có một mạng sống đang tồn tại trong tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ về cha ruột của đứa bé. Nó là con tôi. Nó đang nằm trong bụng tôi. Chỉ cần biết rằng đứa bé cần tôi, và tôi cần đứa bé… điều này khiến tôi muốn lao động, muốn có một công việc [để nuôi nấng đứa bé].”

Quyết định cứu sống cả hai

Sau vụ hãm hiếp dữ dội khiến Lianna hấp hối, cô đã chiến đấu với chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương. Ký ức ngày ấy tồi tệ đến nỗi tâm trí cô không thể không nghĩ đến tự tử hết lần này đến lần khác. Nhưng cô không thể làm thế vì biết rằng cô không chỉ tự giết bản thân mình mà đồng thời còn lấy đi mạng sống của bé gái đang lớn lên trong bụng mình. Chúa biết cô gái trẻ này cần gì để được cứu.

“Trong trường hợp của tôi, hai mạng sống đã được cứu. Tôi cứu mạng con gái mình, và con bé cũng đã cứu mạng tôi.”

Việc muốn giữ thai nhi giống như Lianna không phải là hiếm trong vòng những nạn nhân bị hãm hiếp.

Kết quả nghiên cứu 

Trong nghiên cứu về các nạn nhân mang thai do bị cưỡng hiếp, Tiến sĩ Sandra Mahkorn phát hiện ra rằng 75-85% trong số họ quyết định không phá thai, vì tin rằng phá thai chỉ là hành động bạo lực đối với cơ thể chính họ và con cái họ, rằng cuộc đời đứa bé có ý nghĩa và mục đích riêng mà hiện tại chúng ta chưa hiểu được.

Nghiên cứu cho thấy những cô gái quyết định phá thai sau khi bị hãm hiếp có xu hướng cảm thấy tội lỗi, trầm cảm, tự ti và oán giận đàn ông. Phá thai không những không giúp giảm bớt mà còn làm tăng thêm gánh nặng tâm lý của họ.

94% phụ nữ quyết định giữ đứa bé nói rằng phá thai không phải là giải pháp hay cho vấn đề mang thai do bị hiếp dâm, trong khi 93% phụ nữ chọn phá thai nói rằng phá thai “không phải là giải pháp tốt cho vấn đề của họ” – và họ sẽ không khuyến khích những người gặp tình huống giống họ làm điều tương tự. Thực tế, nhiều phụ nữ quyết định giữ thai nhi sau khi bị hãm hiếp nói rằng đứa bé là điều tốt đẹp duy nhất giúp họ thoát khỏi trải nghiệm kinh hoàng ấy.

Phước hạnh đặc biệt

Lianna đồng ý với điều này. Con gái cô đã mang đến ý nghĩa mới cho cuộc đời cô. Cô sớm nhận ra: từng nụ cười quý giá từ cô con gái bé bỏng đã thay thế nỗi đau trong cô bằng một điều mạnh mẽ hơn nhiều – tình yêu thương. Và con gái cô dường như cũng nhận ra điều đó.

Ảnh từ  Live Action News

Khi con gái Lianna mới chỉ 4 tuổi, cô bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì đã cho con cuộc sống.” Món quà bé bỏng từ Chúa đã mang đến cho Lianna mọi sự chữa lành cô cần.

“Khi con bé nói điều đó… Tôi nhận ra rằng chính con bé đã cho tôi cuộc sống của tôi.”

Con gái Lianna hiện đã 23 tuổi, và tình mẹ con giữa hai người thật tuyệt vời. Một tình yêu thương hoàn toàn đáng giá cho tất cả những nỗi đau và chịu đựng của Lianna.

“Mặc dù [bị hãm hiếp] là chuyện rất khó khăn, nhưng nếu tôi phải trải qua chuyện đó [một lần nữa] để được gặp và yêu thương con gái mình, tôi sẵn sàng trải qua một lần nữa.”

Con gái cô không phải là hệ quả tích cực duy nhất đến từ thử thách này. Hiện nay Lianna đang đi khắp thế giới trong vai trò diễn giả bảo vệ sự sống. Cô cũng sáng lập tổ chức của mình – Loving Life – với nhiệm vụ phát huy giá trị cuộc sống, cũng như giúp đỡ các nạn nhân của bạo lực và lạm dụng.

Nguồn: godupdates.com

Hồng Nhạn dịch


Trong đen tối bi kịch 11/9, lòng tốt đã mang đến hy vọng

Khi bi kịch ập đến, mọi người và mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên tồi tệ. Nhất là khi bi kịch ấy do chính con người gây ra, như sự kiện kinh hoàng ngày 11 tháng 9 năm 2001. Nhưng điều đặc biệt là: khi mọi thứ đều tối tăm thì ánh sáng càng được thấy rõ và càng chiếu soi rực rỡ. Với nhiều chuyến bay buộc phải chuyển hướng giữa chừng do sự kiện kinh hoàng đó, người dân Gander – New Foundland chính là ánh sáng rực rỡ cho mọi người.

Sau đây là lời tường thuật của một tiếp viên trên chuyến bay Delta 15, vào ngày 11 tháng 9 năm 2001.

Vào sáng thứ ba, ngày 11 tháng 9, chúng tôi cách Frankfurt khoảng 5 giờ đồng hồ, đang bay qua Bắc Đại Tây Dương.

Đột nhiên, tôi được yêu cầu đến buồng lái ngay lập tức để gặp cơ trưởng. Ngay khi tới đó, tôi nhận thấy cả phi hành đoàn đều căng thẳng. Cơ trưởng đưa cho tôi một tin nhắn từ trụ sở chính Delta ở Atlanta: tất cả các đường bay đi qua lục địa Hoa Kỳ đều đóng cửa. Hạ cánh càng sớm càng tốt tại sân bay gần nhất. 

Không ai nói một lời về ý nghĩa của chuyện này. Chúng tôi biết đây là tình huống nghiêm trọng và cần nhanh chóng tìm ra nơi hạ cánh. Cơ trưởng xác định sân bay gần nhất nằm ở 400 dặm đằng sau chúng tôi, ở Gander, New Foundland.

Ông yêu cầu bộ điều khiển giao thông Canada phê duyệt thay đổi tuyến đường và đã được phê duyệt ngay lập tức mà không có bất kỳ câu hỏi nào. Sau đó, chúng tôi phát hiện lý do họ không hề do dự phê duyệt yêu cầu này.

Trong khi phi hành đoàn chuẩn bị hạ cánh, một tin nhắn khác đến từ Atlanta cho biết về những hoạt động khủng bố ở khu vực New York. Vài phút sau, chúng tôi có tin về vụ không tặc.

Chúng tôi quyết định NÓI DỐI hành khách khi vẫn còn ở trên không. Chúng tôi nói rằng máy bay có vấn đề phụ tùng đơn giản nên cần hạ cánh tại sân bay gần nhất ở Gander, New Foundland để kiểm tra.

Chúng tôi hứa sẽ cung cấp thêm thông tin sau khi hạ cánh ở Gander. Có rất nhiều hành khách cằn nhằn, nhưng chẳng có gì mới lạ! Bốn mươi phút sau, chúng tôi đáp xuống Gander. Giờ địa phương tại Gander là 12:30 PM, 11:00 AM ở Hoa Kỳ.

Đã có khoảng 20 máy bay khác từ ​​khắp nơi trên thế giới đã phải vòng lại với cùng một hành trình giống chúng tôi.

Sau khi chúng tôi hạ cánh, cơ trưởng thông báo: “Thưa quý bà và quý ông, chắc các bạn đang tự hỏi liệu tất cả những chiếc máy bay xung quanh chúng ta đều có vấn đề về phụ tùng như chúng ta. Sự thật là chúng ta ở đây vì một lý do khác.”

Sau đó, ông tiếp tục giải thích một chút về tình hình ở Hoa Kỳ. Có những tiếng thở hổn hển và ánh mắt hoài nghi. Cơ trưởng thông báo cho hành khách rằng Trạm kiểm soát mặt đất ở Gander khuyên chúng tôi ở lại.

Chính phủ Canada chịu trách nhiệm về tình hình của chúng tôi và không ai được phép xuống máy bay. Không ai trên mặt đất được phép đến gần bất kỳ máy bay nào. Chỉ có cảnh sát sân bay sẽ tuần tra định kỳ xung quanh, quan sát máy bay của chúng tôi và đi đến chiếc kế tiếp.

Trong một giờ sau, thêm nhiều máy bay đã hạ cánh và Gander cuối cùng có 53 máy bay từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có 27 máy bay thương mại của Mỹ.

Trong khi đó, những mẩu tin bắt đầu xuất hiện trên đài phát thanh: máy bay đã đâm thẳng vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York và vào Lầu Năm Góc ở DC.

Mọi người cố gắng sử dụng điện thoại di động, nhưng không thể kết nối vì hệ thống di động ở Canada khác Mỹ. Một số người gọi được, nhưng máy chỉ chuyển đến tổng đài viên ở Canada, họ nói rằng các đường dây đến Hoa Kỳ đều đã bị chặn hoặc bị kẹt.

Vào buổi tối, tin tức cho biết rằng tòa nhà Trung tâm Thương mại Thế giới đã sụp đổ và vụ không tặc thứ tư đã diễn ra. Đến giờ, cả tinh thần và thể chất của hành khách đã hoàn toàn kiệt quệ, chưa kể nỗi sợ hãi bao trùm, mọi người đều bình tĩnh đến kinh ngạc.

Chỉ cần nhìn ra cửa sổ để thấy 52 chiếc máy bay khác bị mắc kẹt, chúng tôi biết rằng mình không phải là người duy nhất lâm vào tình trạng khó khăn này.

Trước đó chúng tôi đã được thông báo rằng mọi người sẽ được phép rời khỏi máy bay cùng một lúc. Lúc 6 giờ tối, sân bay Gander cho biết lượt xuống máy bay của chúng tôi là 11 giờ sáng hôm sau.

Hành khách không hài lòng, nhưng họ chỉ cam chịu tin tức này mà không càm ràm và bắt đầu chuẩn bị qua đêm trên máy bay.

Gander hứa với chúng tôi sẽ chăm sóc y tế (nếu cần), cung cấp nước và dịch vụ vệ sinh.

Và họ đã làm trọn lời hứa.

May mắn thay, chúng tôi không có tình huống y tế nào đáng lo ngại. Có một phụ nữ trẻ mang thai 33 tuần. Họ chăm sóc cô ấy thật sự rất tốt. Đêm trôi qua không có sự cố nào, mặc dù đương nhiên giấc ngủ của hành khách không hề thoải mái.

Khoảng 10:30 sáng ngày 12, một đoàn xe buýt trường học xuất hiện. Chúng tôi xuống máy bay và được đưa đến nhà ga, tại đó chúng tôi đi qua trạm kiểm soát Nhập cảnh và Hải quan, sau đó phải đăng ký với Hội Chữ thập đỏ.

Sau đó, phi hành đoàn tách khỏi hành khách và được đưa lên xe đi đến một khách sạn nhỏ. Chúng tôi không biết hành khách sẽ đi đâu. Thị trấn Gander có dân số 10,400 người, và họ có đến khoảng 10,500 hành khách phải chăm sóc từ tất cả máy bay đáp xuống Gander!

Họ yêu cầu chúng tôi yên tâm thư giãn tại khách sạn và sẽ liên lạc khi các sân bay Mỹ mở cửa trở lại, nhưng sẽ không nhanh chóng.

Khi đến khách sạn và bật TV, chúng tôi biết rằng bọn khủng bố đã dừng lại, 24 giờ sau khi mọi thứ bắt đầu.

Chúng tôi có nhiều thời gian để phát hiện rằng người dân Gander cực kỳ thân thiện. Họ gọi chúng tôi là “người máy bay”. Chúng tôi tận hưởng lòng hiếu khách của họ, khám phá thị trấn Gander và đã có khoảng thời gian khá vui vẻ.

Hai ngày sau, chúng tôi nhận được cuộc gọi và được đưa trở lại sân bay Gander. Chúng tôi được đoàn tụ với hành khách và tìm hiểu những gì họ đã làm trong hai ngày qua.

Điều đó thật không thể tin được.

Gander và tất cả những nơi lân cận (trong bán kính khoảng 75km) đã đóng cửa mọi trường trung học, phòng họp, nhà nghỉ và mọi địa điểm hội tụ văn hoá lớn. Họ chuyển đổi tất cả các cơ sở này thành khu vực lưu trú cho tất cả những du khách đang bị mắc kẹt.

Một số nơi được chuẩn bị giường, nơi khác có chiếu, túi ngủ và gối.

Họ yêu cầu TẤT CẢ các học sinh trung học tình nguyện dành thời gian chăm sóc các vị khách.

218 hành khách của chúng tôi đã dừng chân tại thị trấn Lewisporte, cách Gander khoảng 45km, tại đó họ được đưa vào một trường trung học. Nếu có phụ nữ nào muốn ở trong cơ sở dành riêng cho phụ nữ, họ cũng được sắp xếp như ý muốn.

Gia đình được ở cùng nhau. Tất cả hành khách cao tuổi được đưa đến nhà dân.

Còn bà bầu trẻ? Cô được đưa vào một nhà dân ngay bên kia đường sau khi được kiểm tra tại cơ sở Chăm sóc khẩn cấp 24 giờ. Có một nha sĩ và cả y tá nam nữ vẫn túc trục cùng mọi người trong suốt thời gian đó.

Mỗi người được gọi điện thoại và email đến Hoa Kỳ cũng như toàn thế giới mỗi ngày một lần. Vào ban ngày, hành khách được đi “thăm quan”.

Một số người đã đi du thuyền trên hồ và bến cảng. Một số khác thì lang thang trong các khu rừng.

Các tiệm bánh địa phương vẫn luôn mở để làm bánh mì tươi cho khách.

Thức ăn được mọi cư dân chuẩn bị và mang đến các trường học. Mọi người được đưa đến nhà hàng tùy chọn và thưởng thức những bữa ăn tuyệt vời. Mọi người còn được hỗ trợ giặt quần áo, vì hành lý vẫn còn trên máy bay.

Nói cách khác, mọi nhu cầu của hành khách bị mắc kẹt đều được đáp ứng.

Hành khách đã khóc khi kể cho chúng tôi những chuyện này. Cuối cùng, khi có thông báo rằng các sân bay Hoa Kỳ đã mở cửa trở lại, họ đã được đưa đến sân bay đúng giờ và không một hành khách nào mất tích hoặc trễ giờ. Hội Chữ thập đỏ địa phương nắm tất cả các thông tin về nơi ở của mỗi hành khách, biết họ phải đi máy bay nào và vào lúc mấy giờ. Mọi thứ phối hợp thật nhịp nhàng.

Thật không thể tin được, thật tuyệt vời.

Khi lên máy bay, mọi người đều biết tên nhau. Họ nói chuyện về thời gian ở lại thị trấn này, rằng họ đã được đối xử tử tế như thế nào. Chuyến bay trở về Atlanta của chúng tôi trông giống như một bữa tiệc bay. Cả phi hành đoàn đều ngạc nhiên về hành khách của mình. Điều đó thật lạ thường.

Hành khách vô cùng thân thiết, họ gọi nhau bằng tên, trao đổi số điện thoại, địa chỉ và email với nhau.

Và rồi một điều rất bất thường đã xảy ra.

Một hành khách đã hỏi tôi liệu anh ấy có thể thông báo qua hệ thống PA không. Chúng tôi chưa bao giờ cho phép điều đó. Nhưng lần này thì khác. Tôi nói “tất nhiên” và đưa mic cho anh ta. Anh nhắc nhở mọi người về những gì họ vừa trải qua trong những ngày qua.

Anh nhắc nhở về lòng hiếu khách của những người hoàn toàn xa lạ dành cho họ.

Anh muốn làm gì đó để đáp lại những người dân tốt bụng tại Lewisporte.

Anh cho biết anh sẽ thành lập Quỹ Ủy Thác DELTA 15 (số hiệu chuyến bay của chúng tôi). Mục đích của quỹ này là trao học bổng đại học cho các học sinh trung học của Lewisporte.

Anh kêu gọi mọi người cùng quyên góp. Khi tờ giấy hứa quyên góp đầy kín với số tiền, tên, số điện thoại và địa chỉ, tổng số tiền lên đến hơn 14.000 đô-la!

“Một quý ông – MD từ Virginia – hứa sẽ thu thập các khoản quyên góp và thực hiện công việc hành chính với học bổng. Ông cũng sẽ chuyển tiếp đề xuất này đến Delta Corporate và kêu gọi họ quyên góp”.

Khi tôi viết bài viết này, quỹ tín thác đã lên đến hơn 1,5 triệu đô-la, đã hỗ trợ 134 sinh viên học đại học.

“Tôi chia sẻ câu chuyện này vì chúng ta cần những câu chuyện tuyệt vời ngay bây giờ. Tôi được tiếp thêm một chút hy vọng vì biết rằng đâu đó vẫn tồn tại những con người vô cùng tử tế với những khách lạ vô tình “rơi” vào vùng đất của họ.

Câu chuyện nhắc nhở tôi rằng trên thế giới này còn biết bao điều tốt đẹp.

Mặc cho mọi điều mục nát đang diễn ra trong thế giới ngày nay, câu chuyện này khẳng định rằng thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt, và khi mọi thứ trở nên tồi tệ, lòng tốt sẽ vượt lên và mang đến hy vọng.

Nguồn: www.luminstory.org

Hồng Nhạn dịch

Bạn không thể đánh giá trầm cảm qua vẻ ngoài

“Họ có vẻ như rất hạnh phúc. Họ có tất cả mọi thứ”.
“Họ chẳng có gì để phàn nàn cả.”
Có lẽ bạn đã nói về ai đó như vậy, hoặc cũng có thể là về chính bạn.

Các nhà nghiên cứu phát hiện ra chứng “trầm cảm cười” – thuật ngữ chuyên ngành hơn là “trầm cảm không điển hình” – mô tả một người dường như “có tất cả”, họ trông hạnh phúc, nhưng ẩn sau vẻ ngoài vui vẻ, họ đang phải vật lộn với trầm cảm.

Một bài báo mô tả: “Rất khó để phát hiện người mắc chứng “trầm cảm cười”. Có vẻ như họ không có lý do để buồn – họ có công việc, nhà cửa, con cái và bạn đời. Họ mỉm cười khi bạn chào họ, trò chuyện rôm rả với bạn. Tóm lại, họ đeo mặt nạ ra thế giới bên ngoài, giả vờ sống cuộc sống bình thường và năng động.”

Loại trầm cảm này rất khó xác định, đặc biệt là với ảnh hưởng của mạng xã hội – chỉ chia sẻ những thứ nổi bật trong cuộc sống hoặc chỉ đăng những gì chúng ta muốn mọi người nghĩ về mình. Hơn nữa, thật khó để tìm kiếm sự giúp đỡ khi chúng ta mắc phải chứng “trầm cảm không điển hình” này, bởi vì có lẽ “những người khác sẽ không hiểu”, hoặc “tôi không thể cho người ta biết mình đang phải đấu tranh, vì mọi người đều biết tôi là người hạnh phúc và hoà đồng”.

Vậy chúng ta phải làm gì để vượt qua cuộc chiến bên trong chính mình và hỗ trợ những người đang phải đối phó với chứng “trầm cảm cười”?

Xây dựng mối tương giao hai chiều. Để làm điều này, chúng ta phải cố gắng dành thời gian đầu tư chất lượng cho những mối quan hệ tin cậy, đồng cảm, trong sáng, không phán xét và minh bạch. Đủ tin cậy và đồng cảm cho bạn nói ra những cảm xúc rối rắm chính bạn cũng không có ngôn ngữ để thể hiện. Những mối tương giao như vậy cảm thấy bớt cô đơn, và thêm sức cho chúng ta vượt qua cuộc sự trầm cảm mà người khác không nhìn thấy trong chúng ta. Chúng ta cần những người cùng đồng hành, nắm tay chúng ta, giữ cho chúng ta không ngã khụy.

Trung thực là tốt nhất. Tôi thường nghe rằng “Bạn bè tôi có thể tin rằng tôi sẽ có mặt vì họ, nhưng tôi không thể trông mong họ sẽ ở đó vì tôi”. Một mối quan hệ phải tương tác hai chiều. Hãy cho phép bản thân mong đợi từ người khác những điều họ có thể mong đợi từ bạn. Với suy nghĩ này, hãy thành thật với những người bạn có thể kết nối với họ. Có thể là thành viên gia đình, một người bạn thân, đồng nghiệp hoặc một người bạn thích nói chuyện nhưng lại không quá thân thân thiết. Chia sẻ cảm xúc của bạn với họ sẽ giúp tình bạn mới mẻ, đẹp đẽ nảy nở. Bất kể bạn chia sẻ cảm xúc với ai, hãy trung thực. Hãy đặt xuống chiếc mặt nạ mà bạn thường đeo, và hãy là chính mình – với mọi điều tốt lành, mọi cuộc đấu tranh.

Tương tự như vậy, hãy là người sẵn sàng giúp đỡ người khác. Hãy là người mà bạn bè có thể trung thực tâm tình. Hãy hỏi thăm họ. Xóa bỏ mọi rào cản tạo nên bởi vẻ bề ngoài. Tất cả chúng ta sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều khi có thể là chính mình với người khác.

Hành động tử tế, làm việc lành – Sự tử tế và hạnh phúc sẽ mang đến “hiệu ứng lan tỏa”. Ví dụ, giữ cửa cho ai đó bước vào, mỉm cười với người lạ, nói lời cảm ơn, trả tiền cà phê cho người đứng chờ sau bạn. Những hành động dường như nhỏ bé này sẽ tạo ra tác động lớn vô cùng. Chúng không chỉ động chạm cuộc sống của người khác theo cách tốt đẹp, mà còn khiến bản thân chúng ta cảm thấy tuyệt vời, tích cực, hy vọng. Những hành động nhỏ này sẽ mang lại ánh sáng cho thế giới. Chúng khiến người khác cảm thấy được quan tâm, khiến chúng ta vượt lên chính mình, ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống người khác và làm những điều tốt đẹp. Lần sau, hãy chú ý khi bạn làm điều này cho ai đó. Họ phản ứng thế nào? Họ có ngạc nhiên không? Họ có cười nhiều hơn một chút không? Mắt họ có sáng lên không? Bạn phản ứng ra sao khi bạn làm một điều tốt đẹp, hoặc khi ai đó làm điều này cho bạn? Khoảnh khắc vui vẻ, hy vọng, tích cực ấy có thể ảnh hưởng đến chúng ta và người khác theo những cách vĩ đại hơn mà chúng ta đã không chú ý trước đó.

Nguồn: patheos.com

Hồng Nhạn dịch

Phía sau sự chết là gì?

Chắc hẳn rằng ai cũng đã từng ít nhất một lần nghĩ về sự chết. Không những thế, có rất nhiều người luôn mang trong mình một cảm giác chông chênh, lo sợ về cái chết. Vậy sự chết có đáng sợ không? Chết có phải là hết?
Ảnh từ wallpapersexpert.com

Mỗi ngày trôi qua, chúng ta chứng kiến rất nhiều người lặng lẽ rời xa cuộc đời. Có người chết vì tai nạn, vì thiên tai, vì chiến tranh, vì bệnh tật, vì nghèo đói, vì thù oán, vì tình yêu, vì áp lực, vì quyền, vì tiền… Không ai có thể từ chối cái chết, và cái chết cũng không khước từ một ai, giới tính nào, lứa tuổi nào, màu da nào. Sự chết có thể xảy ra và hiện diện bất kì nơi đâu, bất kì thời gian nào. Chúng ta đều chắc chắn rằng bản thân rồi cũng phải trải qua sự chết tuy không biết chính xác ngày giờ. Sự chết là kết thúc cuộc đời của con người ở thế gian, là đưa mọi người về cùng một mẫu số không.

Ðiều gì xảy ra sau khi tôi chết?

Khi đối mặt với cái chết, hay khi nói về cái chết, trong tâm trí chúng ta sẽ có rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ và đặt ra nhiều câu hỏi. Đó sẽ là cảm giác sợ hãi, sự luyến tiếc và cả đau buồn. Cũng dễ hiểu thôi vì mấy ai mà không sợ chết, bởi chết là đau đớn, chết là chúng ta lìa xa cuộc sống, xa cách những người thân yêu, bỏ lại một sự nghiệp dang dở với biết bao ước mơ, hoài bão. Chúng ta sợ chết vì sợ bị mọi người lãng quên. Chết là không còn được gặp gỡ, trò chuyện với mọi người, vắng đi sự hiện diện của ta liệu còn ai nhớ đến ta không? Con người là một sinh thể sống có thể xác và linh hồn. Vậy có bao giờ bạn tự hỏi khi chết đi thì thể xác sẽ trở về cát bụi, còn linh hồn sẽ đi về đâu? Có còn điều gì phía sau sự chết? Chết có thật sự là hết? Câu trả lời chắc chắn là chết chưa phải là hết, chết là mở ra một sự sống mới. Chúng ta đều được nghe nói đến thiên đàng và địa ngục là hai nơi con người sẽ đến sau rời trần thế. Thiên đàng có thật và địa ngục cũng có thật. Thiên đàng là tốt lành, địa ngục là đau đớn. Ai cũng mong được ở thiên đàng, sợ hãi địa ngục. Nhưng chúng ta có thật sự chắc chắn nơi mình sẽ đến là đâu không?

Ý nghĩa của đời sống này là gì?

Trong cuộc sống này, ai cũng mải mê chạy theo nhiều ham muốn, tham vọng để thỏa mãn bản thân, mà quên đi quan tâm mọi người xung quanh. Và chỉ đến khi không còn sự hiện hữu của một ai đó trên cuộc đời này, trong cuộc sống của ta, hoặc chính ta phải ra đi, cận kề cái chết, ta mới nhận ra giá trị của ai đó, giá trị của tình cảm là gì. Có những điều chỉ khi sắp chết, con người ta mới biết mình nên sống như thế nào. Cả cuộc đời ta mỏi mệt chạy theo tiền tài, danh vọng thế nhưng khi ta đứng trước cái chết chúng cũng chẳng mang cho ta niềm vui hay sự giải cứu nào. Hóa ra hạnh phúc không nằm ở vật chất, địa vị. Hạnh phúc thực sự nằm ở trái tim của tình yêu thương, sự quan tâm, sự tử tế giữa người với người. Với những ai đã từng đứng giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, hay trải qua sự mất mát một người thân yêu thì chắc hẳn sẽ hiểu rõ cuộc đời này là vô thường, cái chết có thể đến với ta bất cứ khi nào, hoàn cảnh nào. Chúng ta luôn chắc chắn một điều rằng ai rồi cũng sẽ chết. Vậy tại sao chúng ta phải lo sợ về cái chết mà không nghĩ đến việc phải sống như thế nào cho ý nghĩa, sống như thế nào để khi chết đi chúng ta không có gì luyến tiếc, sống như thế nào để cái chết không còn là điều đáng sợ. Và điều quan trọng hơn là cho mình câu trả lời chắc chắn nơi sẽ ta đến sau khi rời thế gian này. Hãy nhớ rằng những gì chúng ta làm, lựa chọn khi còn sống sẽ quyết định đến tương lai chúng ta sau cái chết.

Cái chết được định cho mọi người và việc nó xảy ra khi nào chỉ là vấn đề thời gian. Đối với tất cả những cái hẹn khác trong cuộc đời ta có thể từ chối, nhưng đối với cái chết, không ai có thể tránh né hay lỗi hẹn! Con người ta cần phải biết học cách đối mặt với cái chết, và sống có ý nghĩa hơn. Nếu như còn một ngày để sống – bạn sẽ làm gì?

bởi Phan Uyên

Bản chất thật của nạn phá thai

Anthony Esolen, một nhà bình luận xã hội, đã viết một bài báo táo bạo về bản chất thật sự của nạn phá thai: sự tự trị. Nghĩa là không thể chịu nổi việc bản thân bị ràng buộc bởi một điều gì đó. Có một đứa con khép chúng ta vào “nghĩa vụ” làm cha mẹ – điều này bó buộc chúng ta khỏi tự do tình dục, tự do kinh tế và tự do cá nhân.
Ảnh bởi Aborsi

Bài báo bắt đầu bằng những logic, khoa học, bằng chứng, kinh nghiệm – tất cả đều hỗ trợ cho việc phản đối phá thai. Thực tế, tất cả những lý lẽ bênh vực việc phá thai đều bị bác bỏ. Nhưng đối với những người đã muốn phá thai thì lẽ thật không là vấn đề. Ngày nay, những người ủng hộ phá thai cho rằng “quyền” phá thai của người mẹ và bác sĩ là không giới hạn, ngay cả khi thai nhi có thể sống bên ngoài tử cung, chỉ đơn giản là một phần được tách ra từ cơ thể người mẹ. Các chính trị gia ủng hộ phá thai thậm chí không thể bỏ phiếu cho một dự luật phản đối phá thai thậm chí khi có những em bé “bị” sinh ra vì việc phá thai thực hiện quá cẩu thả.

Tại sao?… Lời giải thích là…

Hãy nghĩ về đứa bé đáng thương đang chảy máu, nửa chết nửa sống sau khi bị người ta cố tình tước đi mạng sống. Đứa bé đang thở khó nhọc trên chiếc bàn gần đó. Nó không phải là mối đe dọa lớn nhất cho cuộc sống hay sức khỏe của mẹ nó. Nhưng bản thân sự tồn tại của nó chính là mối đe dọa. Việc nó có mặt trên đời này là mối đe dọa cho mẹ nó và tất cả những ai xem trọng quyền tự trị của bản thân trên hết mọi thứ.

Chừng nào đứa trẻ đó còn tồn tại hay từng tồn tại, thì dù người mẹ có tự mình nuôi con, hoặc cho người khác làm con nuôi, hay thậm chí đứa bé được chăm sóc y tế và sống được vài tuần trước khi chết, nó vẫn là một minh chứng cho việc chúng ta tồn tại như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào Đấng Tạo Hóa. Và theo nghĩa con người, nó là ví dụ về lý do tại sao chúng ta tồn tại: vì lợi ích của người khác, vì tình yêu và bởi tình yêu – với bản chất không toan tính. Nó không phải kiểu tình yêu không cân nhắc hậu quả. Nhưng là tình yêu chân thành chúng ta dành trao cho người mình yêu vì lợi ích thực sự của họ, chứ không phải vì ham muốn?…

Mỗi khi người nam người nữ đến với nhau để thực hiện hành động tạo giống nòi (giao hợp), thì vấn đề đã rõ ràng rành rành là họ có thể tạo ra một đứa bé”. Nói rằng “bạn không thể giết đứa trẻ do chính bạn tạo ra” chính là để ám chỉ “bạn không được gieo giống, nếu bạn không hề có ý định nuôi nấng một đứa trẻ”. Qua đó để nhấn mạnh rằng chúng ta không phải là chủ của cơ thể mình.

Vì thế, toàn bộ “nền văn hóa” tự do tình dục sẽ bị loại bỏ. Chủ nghĩa nữ quyền sẽ bị loại bỏ. Việc đàn ông dùng phụ nữ để giải tỏa nhu cầu tình dục mà không phải trong gia đình sẽ bị loại bỏ. Cái thế giới đầy ác mộng của việc cắt xén dược phẩm và phẫu thuật, cố gắng ép cơ thể biến dạng theo những ảo tưởng sẽ bị loại bỏ. Những nền văn hóa, quốc gia, những khu vực cho phép luông tuồng tình dục, đồng tính luyến ái dưới mọi hình thức, như Tây Âu, làng Hollywood, đều sẽ bị loại bỏ. Đàn ông vì phụ nữ, phụ nữ vì đàn ông, và cả hai cùng vì đứa bé.

Tiếp đến, bài báo đề nghị hành động bảo vệ cuộc sống (phản đối phá thai). Chúng ta thực sự cần một cuộc cách mạng đạo đức. Nếu đứa trẻ được sống, cuộc sống của người mẹ sẽ thay đổi, vì nếu đã chấp nhận để cho đứa trẻ sống, cuộc sống của tất cả chúng ta đều sẽ khác đi. Không cách nào để đảm bảo một thế giới an toàn cho đứa trẻ chưa sinh ra cũng đồng thời là một thế giới hoàn toàn tự do về tình dục và tự do kinh tế. Trong bất kỳ thế giới nào mà sự tự trị là lý tưởng cao nhất, nơi mà đứa trẻ – bị hóa thân thành dấu hiệu của sự phụ thuộc và đói khổ – sẽ bị buộc phải ra đi.

Tôi ngờ rằng những người ủng hộ việc phá thai sẽ đồng ý rằng: tự do cá nhân; tự do không giới hạn; phá thai là chuyện thiết yếu của cuộc cách mạng tình dục, để quan hệ tình dục mà không sinh sản, từ đó mọi thứ tồi tệ xuất phát, từ nữ quyền cho đến đồng tính luyến ái.

Esolen cho thấy phá thai chỉ là một khía cạnh của cả một mạng lưới những vấn nạn đạo đức, tinh thần và thế giới quan. Làm sao để đưa những yếu tố này vào các chiến lược “bảo vệ cuộc sống”?

Những người đồng ý cho phá thai, bạn có thấy vì sao phá thai có vấn đề?

Bạn có chối bỏ những lập luận trên, cũng như mọi lập luận khác, mà thậm chí không cần xem xét?

Nguồn: patheos.com

Hồng Nhạn dịch