Thờ “Thần” hay thờ “tượng”

Thờ cúng dường như là một văn hóa đã có từ xưa, điều đó được xem là một phong tục của người Việt Nam, một quốc gia có nhiều tôn giáo. Và khi nhìn rộng hơn thì việc thờ cúng là một hình thức thờ phụng của nhiều quốc gia trên thế giới. Nhưng ngày nay, thờ thần không chỉ giới hạn bởi việc thờ cúng một hình tượng mà còn là sự tôn sùng một hình mẫu ca sĩ, diễn viên,… của nhiều người.
(Nguồn: Việt Nam mới)

Thần tượng là một bức hình, bức tượng được đục đẽo từ đá, thạch cao hoặc một chất liệu nào khác để tạo thành một bức tượng và được thờ cúng. Dù những hình tượng đó được lưu truyền từ đời này sang đời kia, do tưởng tượng, có mang tính thực tế hay không thì đều mang đến cho con người một niềm tin nào đó.

Người Việt Nam vốn dĩ có truyền thống là nghề trồng lúa nước, xuất thân từ những người nông dân quanh năm với ruộng đồng nên nhà nào cũng có những bàn thờ được đặt ở ngoài trời, thường là phía trước sân. Có lẽ đây chính là hình thức thờ ông Thiên, cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa vụ được tốt tươi, cuộc sống được ấm no,… Bàn thờ ông Thiên được xem là sự kết nối tâm linh giữa Trời với người, nơi lưu giữ mối liên hệ với trời đất.  Điều này tạo cho con người có niềm tin vào một thần nào đó được cho là có thật luôn ở trong tâm trí, tấm lòng của người tin.

Đó không chỉ đơn thuần là một phong tục tập quán, một văn hóa mà còn là một nhu cầu của con người mong muốn được bình an, làm ăn thịnh vượng và cuộc sống no đủ, dư dật cho thể xác lẫn vật chất. Việc thờ thần còn là một nhu cầu về mặt tâm linh, khao khát điều gì đó trong tiềm thức con người mà đôi khi không thể giải thích được và không điều chi đáp ứng được. Dù việc thờ cúng luôn diễn ra hằng ngày nhưng đâu đó nỗi bất an vẫn vây quanh con người, thậm chí có những người vẫn cứ sống trong nỗi buồn phiền, lo âu không lối thoát. Có thể đó là lý do con người luôn tìm cầu sự bình an và cảm thấy trống trải một điều gì đó, chưa thỏa mãn, vì thế vẫn cứ tìm cho chính mình.

Nhưng chúng ta có thật sự cảm thấy được thỏa mãn khi thờ bất cứ vị thần nào dưới hình dạng của một bức tượng được đục đẽo cách khéo léo dưới bàn tay con người? Không quá khó để chúng ta có thể tìm thấy một nơi sản xuất ra những bức tượng bằng những vật liệu như thạch cao, đá, gỗ,… với nhiều giá cả khác nhau tùy kích cỡ và chất liệu.

Một thực tế phủ phàng, nhiều lúc ra đường, ta vẫn thấy những bàn thờ ông địa, những bức tượng bị vứt ngoài bãi rác, bãi đất trống với những vết sơn đã bong tróc, nhiều vết nứt và thậm chí còn bị sứt mẻ. Phải chăng, những bức tượng đó đã cũ, hết giá trị sử dụng nên cần phải thay mới thì việc thờ cúng mới linh thiêng? Vậy sao chúng ta không trùng tu bức tượng khi thấy có những vết nứt, vết sơn bị bong tróc mà phải vứt đi rồi lại tốn tiền mua một bức tượng mới? Khi mua tượng về chúng ta đặt trên cao, thờ cách nghiêm trang, còn khi tượng đã cũ thì vứt đi cách không thương tiếc? Việc đó có giống với một đứa trẻ chơi xe điều khiển, lúc xe còn hoạt động tốt thì quý, còn khi hết dùng được thì vứt đi?

Dù cho được trọng dụng khi mới mua về hay bị vứt ngoài bãi rác thì những bức tượng đó vẫn luôn cười tươi, không tỏ vẻ oán trách điều gì cả. Cũng chẳng mấy khó hiểu, vì chúng được đục đẽo như thế, nên vẫn giữ được sắc thái biểu cảm như ban đầu. Chúng ta đặt đâu, tượng ngồi đấy, chúng không thốt lên bất kỳ một ý kiến hay đòi hỏi nào. Có bao giờ khi cúng thờ tượng, chúng ta nghe được tiếng của những bức tượng đó trước điều mình mong muốn? Vậy thì chúng ta đang thờ thần hay thờ tượng?

Thần tượng hiện nay còn được định nghĩa là idol – những con người với vai trò ca sĩ, diễn viên được mến mộ bởi phần đông người hiện nay, nhất là những người trẻ. Idol – họ cũng chỉ là những con người bình thường, nhưng sở hữu một ngoại hình, gương mặt hoặc một yếu tố nào đó thu hút người khác và điều đó khiến họ trở nên đặc biệt trong mắt nhiều người.

Tuy nhiên, không ít người đã hoàn toàn sụp đổ vì những soái ca hiện thân như một tượng đài hoàn hảo trong lòng người hâm mộ, nhưng lại phê pha sau cánh gà, bắt cá hai tay,… những cặp đôi nổi tiếng đáng ghen tỵ thì lại nhanh chóng tan vỡ sau đám cưới thế kỷ và rồi ngôn tình vẫn không có thật.

Dù có cố gắng để giống bất kỳ hình ảnh, phong cách của idol nào thì cũng chẳng thể đem đến cho chúng ta sự thỏa mãn. Bởi họ cũng là những con người, và vốn dĩ không ai là hoàn hảo cả. Tại sao ta lại kỳ vọng vào một con người bất toàn mà quên đi chính mình cũng là một con người cần cố gắng để tốt hơn mỗi ngày? Chúng ta có cố gắng, nhưng là cố gắng theo tượng đài mà idol chúng ta đã xây trước mắt và rồi sụp đổ khi tượng đài không còn.

Những bức tượng được tạo ra từ bàn tay con người và ấy chẳng phải chúng ta đang thờ vật mình làm ra sao, cũng giống như đang thờ chính mình. Tôn sùng idol nào đó thì cũng là thần tượng một con người. Con người thờ con người thì không điều chi có thể đem lại sự thỏa mãn về mặt tâm linh và luôn cần được một thần cao hơn để giúp đỡ. Vậy, chúng ta đang thờ thần hay thờ tượng?

Nguyễn Trường

Thầy Park Hang-seo, hình mẫu lý tưởng được các học trò yêu quý

Các cầu thủ là của tôi, tôi chọn họ và tôi chịu trách nhiệm về họ. Cũng như chúng ta làm cha mẹ thì nên có trách nhiệm với sai lầm của con cái… Nhưng nhiều khi cha mẹ cũng cần điểm tựa là con. Tôi là huấn luyện viên có lúc tôi phải dựa vào họ
Ảnh bởi VnExpress/Minh Kha

Chúng ta đã quá gần gũi với cái tên Park Hang-seo, một huấn luyện viên đã đưa đội tuyển bóng đá Việt Nam vươn ra châu lục. Những chiến tích tuyệt vời mà ông cùng các học trò mình làm được đã ghi lại một cảm xúc khó phai trong lòng người hâm mộ. Thầy Park trở thành một hiện tượng cho nền bóng đá nước nhà và nỗi “dè chừng” của những đối thủ cạnh tranh khác. HLV Park Hang-seo một hình ảnh người thầy luôn tình cảm, tận tụy trên màn ảnh cũng là một người cha luôn quan tâm đến những đứa con của mình. Bởi đó, ông nhận được tình cảm yêu quý cách đặc biệt từ các học trò và sự cảm mến từ người hâm mộ. Đến thời điểm hiện tại, những điều thầy Park Hang-seo làm vẫn luôn là một dấu ấn không phai và là hình mẫu lý tưởng được các học trò yêu quý.

Park Hang-seo một huấn luyện viên bóng đá người Hàn Quốc và hiện tại là huấn luyện viên trưởng cho đội tuyển bóng đá nam và U23 Việt Nam vào tháng 10 năm 2017. Cũng từ chính thời điểm này, thầy Park đã giúp cho đội tuyển bóng đá Việt Nam bước sang một trang mới, trong đó nửa trang là dành cho ông. Chính vị huấn luyện viên người Hàn Quốc đã nhem lại ngọn lửa niềm tin sắp tắt, thất vọng trước những thất bại và một bước lội ngoạn ngục với những chiến tích tuyệt vời.

Ảnh từ bài viết của tác giả Nhật Linh – Minh Anh trên vietnamnet.vn

HLV Park Hang-seo không chỉ là một người thầy với vai trò là người cầm quân mà còn là một người cha luôn quan tấm đến những đứa con của mình. Chia sẻ với VnExpress hồi tháng 01/2018, thầy Park đã khóc khi nói về các học trò: “Các cầu thủ là của tôi, tôi chọn họ và tôi chịu trách nhiệm về họ. Cũng như chúng ta làm cha mẹ thì nên có trách nhiệm với sai lầm của con cái… Nhưng nhiều khi cha mẹ cũng cần điểm tựa là con. Tôi là huấn luyện viên có lúc tôi phải dựa vào họ.” (Trích từ bài viết của tác giả Vân Anh, nguồn VnExpress)

Với những chia sẻ ngắn ngủi đủ để ta có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương các học trò như những đứa con của mình là như thế nào. Ông không phải là một người có sự nổi bật về ngoại hình, nhưng chính những phẩm chất đáng quý từ một vị huấn luyện viên, một người cha đã rút ngắn đi mọi khoảng cách, rào cản về mặt ngôn ngữ. Có thể, tình cảm là thứ tuyệt vời nhất để cảm nhận bằng trái tim, thông qua những hành động chân thành mà đôi khi không từ ngữ nào có thể miêu tả được.

Chúng ta dễ dàng thấy được một thầy Park rất gần gũi trong các buổi tập thông qua những hình ảnh được lan truyền trên các trang mạng xã hội hoặc trên trang cá nhân của những cầu thủ. Một người thầy rất đỗi tận tình, quan tâm đến những vết thương, những cái khoác vai ân cần và thậm chí là cái tựa vào lưng học trò mình để ngủ,…

Hậu vệ Đình Trọng đã đăng tải hình ảnh HLV Park mát-xa chân cho mình sau một trận đấu tại ASIAD 2018 lên instagram, với dòng chia sẻ “Người thầy có tâm”. Thủ môn Bùi Tiến Dũng cũng có những chia sẻ về vị huấn luyện viên của mình: “Thầy quan tâm đến mọi điều của bọn em từng bữa ăn đến giấc ngủ…” (Trích từ bài viết của tác giả Vân Anh, nguồn VnExpress)

Thầy Park luôn dành một tình cảm, sự quan tâm cách đặc biệt dành cho các học trò như những gì ông đã chia sẻ về trách nhiệm của một người trên cương vị là huấn luyện viên trưởng. Một người thầy nghiêm túc trên sân tập cũng là người bạn thân thiết với các cầu thủ. Ông vẫn thường trêu đùa các học trò của mình bằng những hình vô cùng hài hước khi cùng chơi đá bóng, selfie hay mừng sinh nhật.

Tờ Chosun của Hàn Quốc viết thế này: Không chỉ đích thân xoa bóp bàn chân cho các cầu thủ bị thương, ông còn đích thân viết thư tay cho các học trò vào ngày sinh nhật của họ. Nhờ phong cách lãnh đạo thân tình, các cầu thủ xem ông như một người cha.”

HLV Park Hang-seo, nhà cầm quân đội tuyển bóng đá Việt Nam rất đơn sơ, chân thành và tràn đầy tình yêu thương. Chính sự tận tình đó, có lẽ là ngọn lửa truyền cảm hứng, sức mạnh và cả ý chí giúp cho đội tuyển Việt Nam thêm tinh thần để chiến đấu hết mình qua những trận đấu, những lần chạm trán với những đối thủ mạnh. Căng thẳng, áp lực chỉ những người trong cuộc mới có thể hiểu hết được, nhưng bởi tình cảm đong đầy của người thầy đã giúp các cầu thủ vươn lên và mang về nhũng chiến tích vẻ vang.

Ảnh từ bài viết của tác giả Anh Nhật trên vietbao.vn

Hình ảnh nhảy lên vỡ òa vì vui sướng sau mỗi lần học trò mình phá lưới hay những lúc yếu mềm phải giấu mặt đi vì không dám xem những pha đá phạt quyết định. Thầy Park cũng không ngần ngại lên tiếng bênh vực học trò của mình khi bị chơi xấu, sẵn sàng tranh cãi với trọng tài hay huấn luyện viên đội bạn.

HLV Park Hang-seo như một hiện tượng cho nền bóng đá Việt Nam khi liên tục tạo ra những cơn sốt giúp đội tuyển U23 Việt Nam giành được ngôi vị Á quân châu lục và vô địch AFF Cup 2018. Ông đã làm nên kỳ tích và ghi dấu ấn đặc biệt trong lòng người hâm mộ. Giờ đây, mọi người không chỉ hâm mộ đội tuyển Việt Nam mà còn cảm mến vị huấn luyện viên đặc biệt này.

Những điều thầy Park có không chỉ đơn thuần là những chiến thuật linh hoạt, mà ông còn sở hữu cho mình một phong cách lãnh đạo tài tình, có khả năng gắn kết các cầu thủ và một nhà tâm lý tài ba biến đội hình thành một gia đình. Đây không phải bất kỳ nhà cầm quân nào cũng có được.

Chính thầy Park đã nhen lại ngọn lửa bóng đá Việt Nam, khi mọi niềm tin dường như đang vụt tắt. Bằng chính tài năng thầy đã giúp cho nền bóng đá Việt Nam ghi dấu ấn mạnh mẽ, là hình mẫu lý tưởng được các học trò yêu quý và chiếm trọn trái tim người hâm mộ bằng sự chân thành đáng kính.

Nguyễn Trường