Cuộc sống này cô đơn không đáng sợ, thứ đáng sợ nhất chính là cô đơn nhưng không thể chia sẻ được với ai. Một ly nước có thể được đổ đầy cách dễ dàng, nhưng sự trống rỗng bên trong tâm hồn thì khỏa lấp bằng cách nào? Chúng ta có đang thực sự ích kỷ, vô cảm và chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình mà lại quên mất đi những người thương yêu xung quanh? Cũng vì nỗi cô đơn, bế tắc, đau khổ và trống rỗng, nữ ca sĩ – diễn viên Hàn Quốc xinh đẹp, tài năng Sulli đã quyết định dừng cuộc đời của mình lại mãi ở tuổi 25.

Cuộc đời này, khi được sinh ra ai cũng mong muốn được sống và sống hạnh phúc bên cạnh những người thân yêu. Đâu ai muốn tự kết liễu lấy cuộc đời mình, bởi có lẽ cuộc sống đâu phải ai cũng tốt để có thể nương dựa. Thở một hơi thật dài rồi mọi thứ có thể tốt hơn được chăng, khi dường như không ai có thể lắng nghe hoặc hiểu mình?
Những ngày qua, trên mạng xã hội, người ta bàng hoàng, xót thương trước cái chết của Sulli. Cô tự tử vì trầm cảm, không ai có thể giúp cô vượt qua những áp lực trong công việc, sự trống rỗng trong tâm hồn và không thể nhìn thấy được tương lai phía trước. Người ta khóc thương cho Sulli, cũng khóc thương cho một thế hệ trẻ với nhiều hoài bão nhưng lại vô định giữa dòng đời và sự trống rỗng của lòng người.
Một người luôn nở nụ cười trước mắt bạn và người khác không có nghĩa là họ luôn vui vẻ, biết đâu họ đang che giấu nỗi buồn không thể chia sẻ được với ai. Ngỡ rằng, nụ cười có thể mang lại cho bạn hạnh phúc, nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, nó không thể lấp đầy những trống rỗng mà tâm hồn đang phải chịu.
Không biết từ bao giờ mà giữa người với nhau lại có những khoảng cách vô hình đến vậy. Mỗi người chỉ thích nhìn ngắm những điều tích cực, vui vẻ từ bên ngoài nhưng mấy ai sẵn sàng thấu hiểu những tổn thương, nỗi đau của người khác.
Rất nhiều những lời khuyên để con người sống tích cực hơn, như: bỏ ngoài tai những lời thị phi từ người khác đối với bạn, sống mỗi ngày bằng niềm đam mê, hãy mỉm cười nhiều hơn,… không phủ nhận ý tốt từ những điều đó. Suy cho cùng, cũng chỉ là lý thuyết, thiếu chiều sâu và có chăng chỉ mang đến những cảm xúc nhất thời. Bởi không ai có thể đi trên đôi giày người khác đang đi để có thể hiểu thấu những suy nghĩ trong đầu họ.
Một cô con gái vàng ngọc của gia đình, nàng công chúa của SM đã phải gánh chịu biết bao lời chỉ trích từ những antifan. Cô không phải người xấu, cô mệt rồi,… nhưng không ai nghe cả. Để rồi khi quyết định chọn cái chết để tự giải thoát chính mình thì có tiếc thương mấy cũng chẳng còn giá trị. Hôm nay là Sulli, nhưng ngày mai lại là một người khác, một người bạn hay người thân trong gia đình. Tự tử như một lời kêu cứu, hy vọng ai đó có thể giúp mình thoát khỏi tình trạng hiện tại. Nhưng rồi chẳng ai quan tâm và nghe thấy. Đã vậy, đành lựa chọn cái chết, vì vốn dĩ có sống cũng chẳng còn ý nghĩa, tự tử như một sự giải thoát cho bản thân.
Câu hỏi đặt ra là, tự tử có thực sự đem đến sự giải thoát? Cuộc đời có thực sự chấm dứt sau cái chết về thể xác này không, hay vẫn còn điều gì khác sau đó nữa?

Một người có suy nghĩ đến việc tự tử, điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ mất đi ý nghĩa và mục đích sống. Họ chẳng hiểu những việc đang làm hướng tới mục tiêu gì, mọi thứ dường như vô định và họ không nhìn thấy được tương lai. Tâm hồn họ hoàn toàn trống rỗng và tự tử dường như đã được ấp ủ từ lâu trong suy nghĩ.
Việc tích tụ những suy nghĩ tiêu cực bên trong tâm trí là điều rất độc hại. Vì sẽ đến một ngày nào đó, khi không thể giải phóng được cảm xúc, không tìm được ai có thể giúp đỡ thì có thể xảy đến những hậu quả nghiêm trọng. Cũng giống như một quả bong bóng được bơm quá đầy hơi thì sẽ phát nổ.
Xã hội ngày càng hiện đại, nhưng nhiều người lại cô đơn và cảm giác trống rỗng luôn khiến họ phải tìm kiếm điều gì đó cho chính mình. Nhất là những người trẻ, tỷ lệ cô đơn luôn chiếm phần cao hơn so với những lứa tuổi khác. Chẳng ai hiểu được họ và nhiều người trẻ không được quyền lựa chọn điều mình mong muốn. Bản thân họ biết mình cần gì và phải làm gì. Đôi khi chỉ cần những lời động viên, khích lệ, ủng hộ tinh thần từ những người thân yêu. Nhưng hoàn toàn ngược lại, họ nhận lấy những lời chỉ trích, ngăn cấm và cả những ánh mắt lạnh lùng. Thế đấy, họ cô đơn, trống rỗng trong chính gia đình của mình, từ những người được cho là chỗ dựa tinh thần.
Không tìm được lối đi, họ dằn vặt, ôm lấy những nỗi đau riêng mình mà không hề chia sẻ được với ai. Ngày qua ngày, mọi thứ chồng chất, họ dồn nén cảm xúc độc hại, tiêu cực trong chính tâm hồn của mình. Có thể nụ cười đó vẫn luôn tươi tắn trên gương mặt, nhưng đó cũng lại là lớp vỏ bọc cho những bức rức bên trong không tìm được lối thoát. Rồi có thể lắm, nụ cười ấy vẫn nở nhưng xung quanh lại là những giọt nước mắt.

Đến khi một người qua đời, chúng ta vẫn luôn muốn giữ những nụ cười ấy dù là trên di ảnh. Họ đã không được quyền sống cuộc đời họ mong muốn, họ kết thúc những chuỗi ngày mệt mỏi, u ám bằng cách tự tử. Họ chọn cái chết và để lại những đau đớn cho người còn sống, nhưng cũng là lời cảnh tỉnh những vô cảm, ích kỷ của người đời.
Mỗi người đều có những khoảng thời gian trống rỗng, mất phương hướng và thậm chí là phải hứng chịu những lời lẽ cay độc từ người đời. Hãy tìm kiếm bất cứ một ai có thể tin tưởng, chia sẻ những nỗi buồn đang phải chịu và hãy khóc nếu muốn. Điều đó không hẳn giúp giải quyết vấn đề ngay, nhưng nó giúp bạn cảm thấy mình không cô đơn. Và đừng im lặng khi một ai cần được lắng nghe, chia sẻ. Đừng chỉ chăm về lợi riêng mình, nhưng hãy chăm về lợi người khác nữa.
bởi Nguyễn Trường
Chưa có bình luận nào, bạn có muốn trở thành người đầu tiên?