Dục vọng, ham muốn đang là ông chủ điều khiển cuộc đời rất nhiều người. Những “ảo ảnh tốt-đẹp“chỉ mang đến sự no thỏa ngắn ngủi, khỏa lấp trong chốc lát. Nhưng chúng cướp đi giá trị thật, giá trị làm con một người cha giàu có.
- “Con nhà người ta” là ai mà làm cho “con nhà mình” khổ?
- Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh
- Thờ “Thần” hay thờ “tượng”

Một câu chuyện
Ở vùng nọ, có một người cha sống cùng hai con trai. Người con lớn làm việc đồng áng; người em trai tính lười biếng, lúc nào cũng nghĩ đến vui chơi, hưởng thụ. Tuy không phải làm lụng nhiều, vẫn được no đủ, nhưng con trai út không thỏa lòng, cứ mơ ước được ra thành phố để vui chơi cho thỏa thích. Một hôm người con út đến yêu cầu người cha chia gia tài cho anh. Dù đau lòng, nhưng người cha cũng phân chia tài sản cho các con.
Người con út được cầm tiền trong tay nên vui vẻ lắm, anh sung sướng mang cả phần gia tài đi đến thành phố. Ở đó, chàng tự do ăn chơi, tiêu xài tiền bạc phung phí. Anh kết bạn với những bạn bè xấu, và bị lôi kéo vào những chỗ ăn chơi trác táng, vùi đầu vào những buổi tiệc tùng truy hoan, ca hát, rượu chè, cờ bạc… Vì tiêu xài phung phí nên chẳng bao lâu tiền của hết sạch, bạn bè cũng dần chán ngán rời bỏ anh. Anh không còn tiền thậm chí để mua thức ăn.

Lúc ấy trong vùng đó lại gặp nạn đói lớn. Một mình sống trong một thành phố xa lạ, không gia đình, bà con, không một người bạn nào giúp đỡ, cũng không có một đồng trong túi, không nghề nghiệp. Túng quẫn quá, không biết làm gì, anh đành xin nuôi heo mướn để sống qua ngày. Có hôm bị đói quá, anh muốn lấy rau cho heo ăn để ăn cho đỡ đói mà không ai cho. Khi rời nhà người cha, anh ăn mặc sang chảnh, tiền đầy túi, quay lưng bước ra khỏi nhà. Bây giờ gương mặt hốc hác, quần áo xộc xệt, hôi hám, người ốm o gầy mòn, đầy chán nản, thất vọng và tủi nhục.
Ngồi bên đàn heo, suy sụp, tan nát, đói khát,… anh nghĩ đến gia đình, nghĩ đến người cha của mình. Anh tỉnh thức lại và nghĩ thầm “Trong nhà cha mình những người giúp việc có đồ ăn đồ mặc no ấm, mà mình ở đây phải chết đói.” Anh suy tính trong đầu kế hoạch trở về nhà, chọn lời lẽ để nói xin cha mình tha thứ. Và anh thật đã đứng dậy quay về nhà.
Một cái kết
Không như sự vô cảm của các con mình, người cha hàng ngày vẫn ngóng trông người con út. Vì khi người con út vừa về đến đầu con đường dẫn vào nhà, thì người cha đã thấy và chạy ra đón anh. Ông vui mừng ôm cổ anh. Trong hổ thẹn, mặc cảm, nghẹn ngào anh run rẩy nói “Cha ơi, con đã có tội với trời và với cha, không đáng được gọi là con của cha nữa.”
Vượt lên khỏi những xấu hổ của anh con út, người cha gọi cho những người giúp việc trong nhà “Mau lấy quần áo cho nó thay! Rồi bắt con bê mập mần thịt đi! Nhà mình hôm nay ăn tiệc lớn! Vì con trai ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ tìm lại được.” Bạn bè và cả gia đình đã ăn bữa tiệc lớn.
Câu hỏi: Người con út muốn được chia tài sản, dù cho cha của anh vẫn còn sống? Đang sống trong cảnh giàu sang, no đủ cớ sao người con trai út lại quyết định bỏ nhà ra đi?…
Đó là vì anh bị những điều tưởng chừng “là-tốt-là-đẹp” lôi cuốn, hấp dẫn. Anh đi đến một nơi phồn hoa, được sống tự do không khuôn khổ ràng buộc, được sống phóng túng, được chơi bời thỏa thích trong những trò lạc thú, những cuộc truy hoan. Đồng tiền, phương tiện để anh đạt được những dục vọng, đã trở thành ông chủ điều khiển anh. Vật chất và những lạc thú là những ảo ảnh mê hoặc đứng đằng sau, đã thúc đẩy anh quyết định cách tàn nhẫn và ích kỷ. Anh đã tôn thờ những ham muốn, dục vọng và để chúng cầm dây cương điều khiển cuộc đời.

Những “ảo ảnh tốt-đẹp” đó chỉ mang đến cho anh sự no thỏa ngắn ngủi, khỏa lấp anh trong chốc lát. Nhưng chúng cướp đi giá trị thật của anh, giá trị làm người con của một người cha giàu có. Anh đã trở nên nghèo khó và bần hèn. Anh đánh mất đi gia đình, mất đi người cha yêu thương anh. Chính vì theo đuổi những “ảo ảnh tốt-đẹp” này đã đẩy anh rơi vào cùng khốn, đói khát, và bế tắc. Những gì anh từng nghĩ là hạnh phúc cuối cùng hóa ra là vô nghĩa. Dục vọng như một chiếc bong bóng nhìn rất to, rất đẹp và rất lấp lánh nhưng bên trong lại rỗng tuếch. Cuối cùng, cái bong bóng ấy cũng bị vỡ.
Lời kết
Câu chuyện của người con trai hoang đàng này có lẽ cũng là câu chuyện của mỗi chúng ta. Chúng ta thấy đâu đó có bóng dáng của bản thân chúng ta. Đôi khi trong cuộc sống chúng ta không phân biệt đâu là những giá trị thật cần nắm giữ và đâu là những giá trị hư ảo nhưng đầy quyến rũ. Chúng ta thường chạy theo những dục vọng, ham muốn của bản thân, sẵn sàng đánh đổi những no đủ hạnh phúc bền vững để nhận lấy xấu hổ, đói khát, khốn cùng. Hãy tỉnh thức lại hỡi những người con!
bởi Phan Uyên
Chưa có bình luận nào, bạn có muốn trở thành người đầu tiên?